45. PHAN CỰ ĐỆ * TRƯƠNG TỬU
Gần
đây, báo chí đã vạch trần những tư tưởng chính trị và văn nghệ phản
động của Trương Tửu. Trong phạm vi bài này, chúng tôi chỉ muốn nói lên ở
đây thái độ và phương pháp giảng dạy của Trương Tửu mấy năm qua ở Đại
học ảnh hưởng đến nhà trường và sinh viên như thế nào.
Với
cương vị một giáo sư ở trường, Trương Tửu luôn luôn tìm cách đả kích
vào lãnh đạo, gây bè phái để chia rẽ hàng ngũ giáo sư, sinh viên. Trước
mặt sinh viên, Trương Tửu luôn luôn nói xấu, vu khống các giáo sư Đặng
Thai Mai, Phạm Huy Thông, Trần Văn Giàu là những người có trách nhiệm
lãnh đạo ở Đại học. Trương Tửu lại câu kết với một số giáo sư khác để
tìm cách gây khó khăn cho ban giám đốc, gây khó khăn cho lãnh đạo. Năm
nào Trương Tửu cũng mua chuộc một số sinh viên làm “tay chân” xung quanh
mình. Dưới sự giáo dục của Trương Tửu, họ trở thành những kẻ kiêu căng,
tự do vô kỷ luật, gây chia rẽ bè phái trong sinh viên, nói xấu cán bộ,
nói xấu Đảng (Hầu hết sinh viên tham gia viết “Đất mới” đều là “tay
chân” của Trương Tửu).
Năm
vừa qua, trong thời gian đi thực tập, Trương Tửu khuyên sinh viên sư
phạm cứ giữ vững “lập trường đại học” (tức lập trường Trương Tửu!) chống
lại “lập trường phổ thông”, chống lại quan điểm sách giáo khoa của Bộ
giáo dục. Kết quả sinh viên về các trường không chịu dạy theo sách giáo
khoa, thậm chí có sinh viên công kích sách giáo khoa ngay trước mặt học
sinh, gây rất nhiều khó khăn cho lãnh đạo, làm mất đoàn kết với một số
giáo sư phổ thông.
Ở lớp,
lợi dụng cương vị giáo sư, Trương Tửu đã xuyên tạc văn học sử theo
phương pháp suy luận duy tâm chủ quan để bênh vực cho lập trường văn
nghệ phản động của mình. Những quan điểm văn nghệ sĩ phải tự do tư
tưởng, phải chống đối lại chính quyền, không cần sự lãnh đạo của Đảng
cũng có nghệ sĩ thiên tài, luôn luôn được lắp đi lắp lại và lồng vào các
giờ lên lớp.
Cần phải
nói rõ rằng mấy năm qua, Trương Tửu không hề viết giáo trình cho sinh
viên. Lý do chính là vì Trương Tửu là người hay nói bừa bãi, xuyên tạc
trắng trợn nên không dám viết, sợ phải chịu trách nhiệm trước “giấy
trắng mực đen”! Trong lúc giảng cho lớp Văn 3 vừa qua (giai đoạn văn học
1930-1945), Trương Tửu không chú ý đến thơ văn yêu nước như thơ văn
Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, thơ văn cách mạng hồi Xô-viết Nghệ Tĩnh,
hồi Mặt trận Bình dân, thơ Tố Hữu, v.v… Trương Tửu chỉ nhấn mạnh và đề
cao có Tản Đà và Vũ Trọng Phụng. Nhận định của Trương Tửu về Vũ Trọng
Phụng thay đổi như chong chóng qua từng năm học. Khen chê hoàn toàn theo
chủ quan của mình. Trong giáo trình (miệng) 1957, Trương Tửu đặc biệt
đề rất cao Vũ Trọng Phụng. Một mặt khác, lúc kết hợp giảng về phương
pháp hiện thực của Vũ Trọng Phụng, Trương Tửu đã cố ý hạ thấp vai trò
của Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan. Trong giáo trường (a) mấy năm trước,
Trương Tửu cho rằng Nguyễn Công Hoan không lúc nào chế riễu mai mỉa kẻ
bị áp bức như Vũ Trọng Phụng. Trương Tửu nói: “Toàn bộ văn nghiệp của
Nguyễn Công Hoan tố cáo kịch liệt chế độ làm khổ người nghèo lương
thiện, văn nghiệp có tính chất cách mạng. Nguyễn Công Hoan là nhà văn
phản phong kịch liệt”. Ngay năm ấy Trương Tửu cũng đánh giá Ngô Tất Tố
là “phản phong sâu sắc hơn cả” so với các nhà văn hiện thực thời ấy.
Nhưng đến năm 1957, Trương Tửu chỉ nhấn mạnh vào tính chất “lạc hậu” của
Nguyễn Công Hoan (“Cô giáo Minh”, “Thanh đạm”) mà không nêu ưu điểm của
Nguyễn Công Hoan. Ngô Tất Tố không được nhắc tới, Nguyên Hồng bị lu mờ.
Trong khi đó chỉ một mình Vũ Trọng Phụng được đề lên rất cao. Trương
Tửu cho Vũ Trọng Phụng là một nhà văn chiến đấu cho chủ nghĩa hiện thực,
tác phẩm có một nội dung hiện thực rất vĩ đại.
Đặc
biệt Trương Tửu đề cao cuốn “Vỡ đê”. Trương Tửu nói ở lớp: “Vũ Trọng
Phụng viết ‘Vỡ đê’ là để chứng minh sự thất bại của cải lương chủ nghĩa.
‘Vỡ đê’ là sự tan hoang của cải lương chủ nghĩa trước sức tấn công của
giai cấp thống trị”. Nhân vật Phú trong ‘Vỡ đê’ đã đi từ chỗ trôi vào
cải lương đến chỗ thấy rõ sự thất bại của cải lương chủ nghĩa. Thế mà,
theo Trương Tửu, lúc đó Đảng ta lại chủ trương cải lương chứ không chủ
trương đấu tranh cách mạng! (Cần chú ý rằng luận điệu này là luận điệu
của bọn Trốt-ky hồi đó). Như vậy tuy không kết luận, Trương Tửu đã làm
cho sinh viên thấy Vũ Trọng Phụng sáng suốt hơn Đảng. Điều này phù hợp
với lập luận của Trương Tửu trong Giai phẩm cho rằng văn nghệ sĩ có khả
năng “phát hiện sự thật toàn diện”, văn nghệ sĩ sáng suốt hơn Đảng,
“trong tương lai, văn nghệ sĩ sẽ là chứng nhân mọi hành động của Đảng
trước tòa án lịch sử ngàn đời”!
Sự
thật, Vũ Trọng Phụng có đáng đề cao như vậy không? Thái độ chính trị
của Vũ Trọng Phụng như thế nào? Hiện nay chúng ta chưa đủ tài liệu để
kết luận đầy đủ về Vũ Trọng Phụng, nhưng qua một vài biểu hiện về mặt
thái độ chính trị, ta thấy Vũ Trọng Phụng không đáng được đề cao quá mức
như vậy.
Vũ Trọng Phụng
đã nhìn quần chúng với một con mắt mỉa mai, ngòi bút tàn nhẫn không
thương xót. Đây là một đoạn trong “Giông tố”: “Trẻ con người lớn đứng
xem đen ngòm… Một người lính quát một tiếng, thế là cả cái đống người tò
mò ấy tan tác ra như một đàn ruồi ở sau mông con bò lúc bị cái đuôi bò
đập một cái vậy”.
Nhưng
có một điều quan trọng là trong một tác phẩm nhan đề “Nhân sự chia rẽ
giữa Đệ tam và Đệ tứ” (b) xuất bản ở Sài Gòn năm 1938 (nhà xuất bản
Thanh Mậu), Vũ Trọng Phụng đã dựa vào những tài liệu phản động của bọn
đế quốc chủ nghĩa và theo luận điệu của bọn Đệ tứ quốc tế để xuyên tạc
sự nghiệp cách mạng tháng 10, sự nghiệp của Lê-nin, để đề cao Trốt-ky,
phỉ báng Sta-lin.
Vũ
Trọng Phụng viết: “Trong khi Lê-nin trốn tránh ở Phần Lan thì Trốt-ky đã
ở nhà ra lệnh tổng công kích… Cái giờ khởi công sắp đến. Trong hai tuần
lễ, Trốt-ky đã tàng trữ khí giới và phân phát cho mọi người, họp đảng
viên thành những tốp nhỏ có những kẻ chắc chắn đem đặt các quân đội của
mình tại những yếu điểm. Sau cùng theo mật chỉ của Trốt-ky, Lê-nin lại
đeo tóc giả, ăn mặc đàn bà, từ Phần Lan về Pê-tờ-rô-grát”.
Thật
là một sự xuyên tạc trắng trợn về sự chuẩn bị Cách mạng tháng 10! Vũ
Trọng Phụng hạ thấp vai trò của Lê-nin để đề cao Trốt-ky.
Một
mặt khác, chúng ta cũng cần xét tại sao năm vừa qua Trương Tửu đề cao
Vũ Trọng Phụng hơn các năm trước? Trong mấy năm trước, Nhân văn, Giai
phẩm chưa ra đời, tư tưởng chống Đảng tức là chống chế độ, chống chủ
nghĩa xã hội của Trương Tửu chưa dám bộc lộ một cách trắng trợn. Năm vừa
qua, gặp “cơ hội tốt” ở bên ngoài, Trương Tửu mới ngang nhiên đề hết
sức cao Vũ Trọng Phụng để cố tình hạ thấp vai trò các nhà văn đảng viên
(như Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan, Nguyên Hồng).
Cuối
cùng, như ở trên đã nói, đề cao Vũ Trọng Phụng, đề cao tác phẩm “Vỡ
đê”, Trương Tửu có dụng ý đề quá cao vai trò của văn nghệ sĩ, hạ thấp
vai trò của Đảng. Trương Tửu cố làm cho sinh viên hiểu rằng: “Vũ Trọng
Phụng có chịu sự lãnh đạo của Đảng đâu, thế mà cũng là nhà văn hiện thực
vĩ đại!” Như vậy, theo Trương Tửu, đúng là văn nghệ sĩ sáng suốt hơn
Đảng, đứng trên Đảng, có thể “phát hiện sự thật toàn diện” hơn Đảng!
Dụng
ý của Trương Tửu trong lúc giảng dạy rất là thâm độc. Có thể nói Trương
Tửu đã nhiều lần xuyên tạc giáo trình đề đầu độc tư tưởng của sinh
viên. Chỉ qua việc giảng dạy, ta cũng đủ thấy phương pháp nghiên cứu văn
học của Trương Tửu là phương pháp duy tâm chủ quan, thích ai thì khen,
ghét ai thì chê, hoàn toàn theo ý muốn cá nhân của mình. Về thái độ
chính trị thì đó là chủ nghĩa cơ hội, phản động, lợi dụng thời cơ để
phất cờ, hôm nay nói thế này, mai nói thế khác một cách rất giáo giở.
Với
một lập trường chính trị phản động, thù địch với tư tưởng xã hội chủ
nghĩa, với những quan điểm văn nghệ tư sản lỗi thời, với một phương pháp
giảng dạy hoàn toàn duy tâm chủ quan, cơ hội, chúng ta có thể kết luận
rằng: trong mấy năm qua, Trương Tửu đã tỏ ra không xứng đáng một tý nào
với cương vị giáo sư một trường Đại học của chế độ ta, một chế độ tốt
đẹp đang tiến dần lên xã hội chủ nghĩa.
● Nguồn: (báo) Độc lập, Hà Nội, s. 354 (10.4.1958), tr. 3.
(a) Chỗ này có lẽ ở báo gốc có lỗi in, có thể dạng đúng là “giáo trình” (Lại Nguyên Ân chú)
(b) Bài báo dài của Vũ Trọng Phụng nhan đề “Nhân sự chia rẽ của Đệ Tam và Đệ Tứ, ta thử ngó lại cuộc cánh mệnh cộng sản ở Nga từ lúc khởi thủy cho đến ngày nay” thoạt đầu đăng “Đông Dương tạp chí”
trong tháng 9 và tháng 10/1937, khi Vũ Trọng Phụng là thư ký tòa soạn
phần tiếng Việt của tạp chí này; sau đó, H.V.T. (= Huỳnh Văn Tài) đem in
thành sách riêng tại nhà in Thanh Mậu, Sài Gòn, 1938, 28 trang 14x20
cm. (L. N. A. chú).
No comments:
Post a Comment