HỒ CHÍ MINH HUYỀN THOẠI VÀ MẶT NẠ

HỒ CHÍ MINH HUYỀN THOẠI VÀ MẶT NẠ

http://giahoithutrang.blogspot.com/2012/06/ho-chi-minh.html

Monday 11 November 2013

SƠN TRUNG CHÍNH LUẬN V


 



21. BẢN CHẤT GIAN MANH CỦA CỘNG SẢN


Tại Việt Nam ngày nay, dân chúng và các nhà tranh đấu càng ngày càng tập họp được một lực lương đông dảo, mạnh mẽ và công khai chống đối bè lũ cộng sản. Chưa bao giờ khí thế tranh đấu dâng cao đến thế.
Công cuộc tranh đấu không phải một vài ngày,một vài tháng mà đã liên tục bao thập niên. Khởi đầu là công cuộc tranh đấu của những văn nghệ sĩ trong nhóm Nhân Văn Giai Phẩm năm 1955-1956. Tiếp theo là cuộc nổi dậy của nhân dân Quỳnh Lưu.
Sau 1975, cuộc tranh đấu của dân chúng lục tỉnh kéo lên Sài gòn. Sau đó là cuộc tranh đấu nhân dân miền Bắc chống cộng sản cướp dất nhân dân bán cho tư bản lấy tiền bỏ túi.Và càng ngày các đảng viên cao cấp rời hàng ngũ cộng sản đứng về phía nhân dân như ông Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn, thiếu tướngTrần Độ, tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang. . .

Công cuộc tranh đấu càng ngày càng phát triển vì sau 1975, công sản càng tham nhũng và gian dối. Cuộc mở cửa cho ngoại quốc đầu tư là một mối lợi lớn, nuôi sống dảng cộng sản và tư bản đỏ. Bao nhiều nguồn lợi đầu tư ngoại quốc, bao hàng hóa xuất khẩu, bao tài sản quốc gia đều vào tay cộng sản trong khi đa số nhân dân khốn khổ. Cộng sản khoe khoang ngày nay đã kiến thiết nhiều thành phố nhưng đây là do đồng đô la của Việt kiều, của tư bản chứ không do tài năng và thực lực của cộng sản. Cộng sản luôn miệng thành thị hóa nông thôn nhưng sự thực bao giờ nông thôn cũng đói nghèo và thiếu phương tiện sống. Ngay bọn tư sản đỏ cũng chỉ xây dựng nhà cửa, mở cơ sở kinh doanh tại các thành phố lớn, còn những nơi xa xôi thì muôn năm vẫn như cũ. Đây cũng là lúc cộng sản lộ rõ bộ mặt gian ác. Để giữ vững quyến lợi,họ đã thẳng tay khủng bố nhân dân, đàn áp những nhà đối lập.Hơn nữa, họ công khai cướp tài sản nhân dân, bán đất đai cho ngoại quốc lấy tiền bỏ túi. Bản thân họ là những tên sậu mọt mà con cái của họ cũng là những tên cướp, tên buôn lậu trong vương quốc cộng sản. Cả một hệ thống độc tài cộng sản cũng là một hệ thống Mafia tàn ác.


Một lý do khác nữa khiến cho dân chúng bất mãn là bọn cộng sản đã bán nước cho Trung Quốc. Chúng đã cắt biên giới và biển đông dâng cho quan thầy Trung hoa. Trước đây, Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng đã dâng biên giới và các hải đảo chung Trung Cộng, ngày nay bọn Lê Đức Anh, Nông Đức Mạnh cũng đã dâng thệm đất đai của Tổ quốc cho Cộng sản.
Trước sự phản kháng kịch liệt của nhân dân ta, cộng sản càng sợ hãi. Một mặt cộng sản gia tăng khủng bố nhân dân và một mặt chúng tiếp tục xuống nước trước những đòi hỏi của Trung Quốc. Mặt khác, chúng cũng sợ Mỹ cho nên hết phái đoàn này đến phái đoàn khác đua nhau sang Mỹ. Tháng 6 này, Phan Văn Khải sang Mỹ làm gì?
Cộng sản cũng như bọn Iran, Iraq trước đây cậy thế có Liên Xô nên hống hách. Iraq đã tàn sát các dân tộc thiểu số, xâm chiếm Kuweit, còn Iran bắt giam nhân viên tòa đại sứ Mỹ, và cả hai đều tích cực chống Mỹ. Trước đây, cộng sản Việt Nam cũng cậy thế Liên Xô, Trung quốc mà chống Mỹ, nay thì họ cầu cạnh Mỹ.
Trước cuộc tranh đấu của nhân dân quốc nôi và quốc ngoại, và trước sức ép của Trung quốc và Mỹ, cộng sản Việt Nam áp dụng chiến thuật đu dây. MỘt mặt họ đàn áp nhân dân, một mặt xuống nước thỏa mãn mọi yêu cầu của Mỹ và Trung quốc. Trước đây, cộng sản đã thành công với những quỷ kế này. Khi Trung quốc và Liên Xô xung đột, họ đi cả hai bên, thân thiện cả hai bên để lấy viện trợ cả hai bên. Trong khi đo tại miền Bắc,ù họ tiêu diệt nhóm thân Nga vì sợ nhóm này theo đường lối xét lại. Khi Trung quốc cắt viện trợ và dạy cho bài học thứ nhất, họ chống Trung quốc và chạy theo Liên Xô.Nhờ vũ khí Liên Xô,trong khi MỸ cắt viện trợ cho miền Nam, cộng sản Bắc Việt đã xâm chiếm miền Nam một cách dễ dàng.


Trước đậy, cậy thế Liên Xô, Cộng Sản Việt Nam đã chống lại Trung Quốc.Trung Quốc coi Việt cộng là một kẻ ăn cháo đá bát, một kẻ phản bội. Trước đây, nhờ Trung quốc giúp đỡ người, của cải và vũ khi mà Việt cộng thắng các trận tại biên giới Hoa Việt và Điện Biên Phủ để có được nửa nước Việt Nam. Trước kia họ coi Việt cộng là anh em, nay thì họ coi Việt cộng là kẻ thù không đội trời chung. Một kẻ đệ tử phản bội thầy thì phải bị phanh thây hoặc bị tước võ nghệ, cắt chân cắt tay cho thành tàn tật. Truyền thống đó nay vẫn được áp dụng. Tâm lý bọn tiểu nhân hạ tiện thường tìm một nơi che chở bảo vệ. Trước đây, họ có Liên Xô nay Liên Xô tan vỡ. Họ đành phải quay trở lại lạy lục Trung quốc. Lẽ dĩ nhiên Trung quốc không dễ dãi và ngu dại như lần trước. Lần này,họ phải đòi giá cắt cổ, và để bảo vệ quyền lợi củaq nhóm cộng sản gộc, chúng đã cúi đầu chấp nhận mọi điều kiện. Họ chỉ thấy lợi trước mắt bất kể liêm sỉ. Đó cũng là trường hợp ông Hồ sang Pháp năm 1946 ký hiệp định bán nước để rảnh tay tiêu diệt các đảng phái quốc gia và các tôn giáo.
Ngày nay, Phan Văn Khải cũng thế.Họ muốn mua chuộc Mỹ để công cuộc giao thương Mỹ Viêt làm giàu cho túi tiền của họ.Họ cũng yêu cầu Mỹ đừng nhúng tay vào nội bộ Việt Nam để chúng thẳng tay tàn sát nhân dân ta.Nếu Mỹ có đòi hỏi gì thì họ cũng nhắm mắt gật đầu cho qua chuyện, sau đó sẽ tính lại.
Đồng bào quốc nội và quốc ngoại hãy sáng suốt. Chúng ta càng đấu tranh mạnh mẽ thì cộng sản mới thực sự đầu hàng. Chùng ta đừng dừng bườc cũng như đừøng nghe theo những lời phỉnh phở của cộng sản.


22.  TỔNG THỐNG OBAMA TIẾP ĐỨC ĐẠT LAI LẠT MA


Hôm nay thứ năm ngày 18 tháng hai năm 2010,Tổng thống Barack Obama đã tiếp đức Đạt Lai Lạt Ma. Đây là một sự kiện quan trọng, nó cho chúng ta thấy vài điều:

1. Chính sách Mỹ:
Qua thời gian đầu, Tổng thống Obama đã thận trọng tìm hiểu và bước tới với Trung quốc bằng thái độ nhún nhường, nhẫn nhục. Tưởng là Mỹ sợ hãi, Trung Quốc lấn tới. Nhiều nhân vật Mỹ chỉ trích thái độ " hèn nhát" của Tổng thống Obama. Bây giờ thì Mỹ tỏ thái độ cứng rắn với Trung Quốc qua một số sự kiện khác như Mỹ quyết định bán vũ khí cho Đài Loan, và phản đối Trung Quốc về vụ Google, đặc biệt là bà ngoại trưởng Clinton đưa ra thuyết tự do thông tin liên mạng điện toán. Ngoài ra, Mỹ còn tuyên bố cứng rắn với Trung Quốc về đồng nhân dân tệ của Trung Quốc và các vấn đề thương mại. Mỹ cứng rắn chứng tỏ Mỹ chưa hay không buông Thái Bình Dương cho Trung Cộng.Nhờ đó mà Thái Bình Dương và châu Á chưa bị Trung Cộng ăn tươi nuốt sống ngay. Việc này cũng có thể làm cho Trung Cộng chùn bước.
2.Chính sách Trung Cộng:
Trung Quốc là một kẻ kiêu căng, ngạo mạn, hách dịch và tiểu nhân, tiêu biểu cho những con người Á Đông bần tiện, nhỏ nhen và tàn ác. Đó là tâm lý và hành động của các tay cường hào ác bá Trung Quốc, Việt Nam xưa nay.
Tại sao lại bắt người ta phải theo mình? Mỹ là một cường quốc, là nguồn lợi của kinh doanh Trung cộng mà Trung cộng hống hách là thế, huống hồ các nước nhỏ như Đài Loan, Đại Hàn, Việt Nam, Thái Lan!

Trung Quốc là cái thá gì mà dám hung hăng với quốc tế? Cái tâm địa thù hằn, bạo ngược đã có sẵn trong phim ảnh và tiểu thuyết Trung Quốc, bộc lộ con người đạo đức kém, thiếu văn hóa mà lại có tiền của và sức mạnh, muốn lấn người, đe dọa người! Nhất định là Trung cộng trả thù chứ không dọa đâu. Có thể ngay trong năm dần, tháng dần, ngày dần, giờ dần cho hợp với tuổi ngọ của Hồ Cẩm Đào! Cũng có thể là chờ sau tháng tư khi Hồ Cẩm Đào từ Mỹ trở về. Và theo thông lệ của Trung Quốc, mùa thu thuộc kim lợi cho việc xuất chinh.

Đặng Tiểu Bình biết mình biết người nên khiêm tốn , hoặc thấy mình chưa đủ mạnh nên giả vờ khiêm tốn! Nhưng Mao và bè lũ Trung cộng bây giờ hào khí ngất trời, cho mình là cái rốn vũ trụ.
Chỉ một cái Thế vận hội Bắc Kinh ngưòi ta đã thấy rõ vó ngựa bạo tàn của quân Mông Cổ ngày xưa!
Trung Quốc và đa số người châu Á luôn trọng thể diện, chuộng cái hư danh cho nên kẻ yếu thì luồn cúi, quỵ lụy còn kẻ mạnh thì hống hách, láo xược. Mỹ tiếp đức Đạt Lai Lạt Ma , bán vũ khí cho Đài Loan, Trung cộng cho là làm sỉ nhục Trung Cộng. Tất nhiên Trung Quốc sẽ ra đòn thù công khai và bí mật. Nước Mỹ sẽ bị thiệt hại., còn Trung Cộng yên ổn à? Nhưng Mỹ chịu thiệt hại còn hơn là cúi đầu chịu nhục. Nước cờ như vậy vừa nhục , mất thể diện mà cũng mất quyền lợi và tánh mạng.

Tất nhiên là Mỹ đã có những nước cờ phòng thủ. Nếu cao thủ Trung Cộng chém Mỹ một kiếm thì cao bồi Mỹ cũng sẵn sàng rút súng nhả đạn. Ai chết? Ai bị thương? Nhưng coi chừng trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết oan! Khổ thay cho con người tham sân si, có một chút tiền, chút danh thì đã muốn làm cha thiên hạ, muốn thống nhất thiên hạ, muốn xưng bá chủ, bắt triệu triêu người phải thần phục, và tung hô vạn tuế. Tần thủy hoàng, Nhật, Đức Ý đã thất bại vì tham lam tàn ác. Sao có tiền, làm ăn khá giả mà không biết tri túc!

3. Ý NGHĨA VIỆC TỔNG THỐNG OBAMA TIẾP ĐỨC ĐẠT LAI LẠT MA

Cuộc gặp gỡ hôm nay rất có ý nghĩa, nó đem lại cho nhân dân Tây Tạng nguồn tin tưỏng và hy vọng, như giọt cam lộ rưới vào con người và đất nước Tây Tạng đang khô héo, quằn quại dưới ách thống trị của Trung cộng. Nói rõ hơn, việc này là một khích lệ lớn lao cho các nhà cách mạng Tây Tạng, nhân dân Tây Tạng và cuộc tranh đấu của Tây Tạng.

Con người trong cô đơn, đau khổ rất trông mong một tiếng nói đồng tình, một lời an ủi, hứa hẹn. Ôi, một lời nói xã giao cũng làm cho người đau khổ mát ruột, mát gan! Xem những tấm hình dân Tây Tạng lưu vong trong ngày trọng đại này cho thấy nhân dân Tây Tạng đang cần sự cứu giúp cho chính nghĩa cách mạng và độc lập, tự do của Tây Tạng.

Hy vọng Mỹ không bỏ rơi nhân quyền và độc lập của nhân dân Tây Tạng và chấu Á, Thái Bình Dương.Tuy nhiên, đài RFI thì cho rằng Tây Tạng sẽ trở thành con tin của Mỹ và Trung cộng.(Đức Đạt Lai Lạt Ma là con tin trong cuộc mặc cả Mỹ-Trung ?
http://www.rfi.fr/actuvi/pages/001/accueil.asp )

Bài báo ấy cũng nói đúng một phần vì sự mua bán , đổi chác trong chính trị là việc thường vì ông bà ta đã nói " bánh it đi, bánh quy lại". Muốn Liên Xô tham gia đồng Minh Anh, Pháp, Mỹ, Mỹ có lẽ đã hứa hẹn giao Trung Quốc cho Liên Xô và đảng cộng sản. Giao Trung Quốc cho Mao thâm ý Mỹ cũng muốn dùng Mao làm con ngáo ộp hù dọa Úc, Phi, Indonesia, Thái Lan . . .để các nước này phải theo Mỹ, mua bán với Mỹ. Cái lý do chế độ Tưởng tham nhũng chỉ là cái cớ bên ngoài như ca dao ta đã nói:
"Ví dù tình bậu muốn thôi,
Bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra!"

Sau Trung Hoa Quốc Gia là đến Việt Nam. Ông Tưởng là người thông minh nên ông đã tiên liệu và thương cảm cho Việt Nam Cộng Hòa đúng là "đồng bệnh tương lân".Và giao Việt Nam cho Trung Cộng, Mỹ cũng có thâm ý nào đó .
Tôi nghĩ tác giả bài báo kia hơi đa nghi. .Thực tế Tây Tạng không có giá trị mua bán đổi chác vì Tây Tạng đã nằm trong tay Trung Cộng rồi. Trung Cộng làm eo làm sách chẳng qua cái thói quen hoạnh họe, vì mục đích chinh trị chứng tỏ ta đây nhất hô bách nặc, thiên hạ ai ai cũng cúi đầu tung hô thánh hoàng vạn tuế! Đồng thời Trung Cộng cũng muốn đè bẹp tinh thần tranh đấu của nhân dân Tây Tạng. Ý Trung Cộng muốn răn đe Tây Tạng: " Tụi bây đã nằm trong tay tao, không thằng nào dám giúp đỡ, ủng hộ chúng bay đâu!Thằng Mỹ cũng phải sợ tao một phép!"


Những nước đáng lo ngại trong việc nhượng bộ, đổi chác trong tương lai là Đài Loan, Nam Hàn chứ không phải Tây Tạng. Không chừng Trung Cộng cũng bị mua bán đổi chác nếu Mỹ thỏa thuận chia Trung quốc cho "bát quốc liên quân" làm chiến lợi phẩm thì Nga , Nhật, Anh, Pháp, Đức. . .sẵn sàng liên minh với Mỹ!

Phải chăng đến lúc Mỹ nói không với Trung cộng. Mỹ muốn nói với Trung Cộng: " Tôi muốn yên ổn làm ăn, nhưng anh muốn chơi, tôi sẵn sàng"!
Cũng có thể tất cả là trò chơi cờ gian bạc lận, là thuật tháu cáy, hù dọa nhau, ai non tay thì chết. Cũng có thể sau vài kỳ đàm phán, hai bên đi đến tương nhượng. Nhưng thực tế cho thấy tình hình lấn đất, chiếm biển, dân số và nghèo đói gia tăng, khiến Trung Cộng không thể nói hòa bình và ngồi yên như thời Mao về trước. Trung cộng phải cấp tốc tìm lối thoát!
Trung Cộng cũng như các bang hội, các anh hùng lục lâm của Trung Quốc đã phải làm thảo khấu. Chủ nghĩa thực dân của Trung cộng chính là một hình thức ăn cướp. Thật vậy, chỉ có làm nghề ăn cướp là mau giàu và nhàn hạ. Trung Quốc đã cướp đất, cướp biển Việt Nam, xâm chiếm Tây Tặng, Mông Cổ, Tân Cương và mua đất châu Phi. Trung Cộng xâm lược thị trường Âu Mỹ, phá hoại kinh tế Âu Mỹ, đầu độc nhân dân Âu Mỹ. Tất nhiên Âu Mỹ sẽ không nhẫn nhục để cho Trung Cộng được đằng chân lân đằng đấu.

Thực hư như thế nào, chúng ta sẽ chờ xem. Nhưng Trung cộng hung hăng quá, đã chuẩn bị quân hùng tướng mạnh, xe pháo, tàu bè đã sẵn sàng, có một lý thuyết bành trướng và xâm lược, và đã thành lập một liên minh ma quỷ nhằm chiếm thế giới và tiêu diệt Âu Mỹ. Bắt buộc Mỹ phải phản công vì quyền lợi thiết thân của Mỹ, chứ chẳng phải vì thương ai hay vì chính nghĩa, vì tư do, dân chủ và hòa bình thế giới.

Mỹ chỉ cần lơ đễnh, khinh thường hay co vòi rụt cổ, thì các đảng cộng sản Nhật, Ấn, Thái Lan, Indonesia. .. sẽ vùng lên chiếm chính quyền và các nơi này sẽ trở thành thuộc địa, căn cứ địa của Trung cộng. Vài tháng trươc đây, khi Obama nhún nhường thì một số người Nhật đã biểu tình chống Mỹ, đuổi Mỹ. Rồi trong hội nghị Copenhagen, Ấn Đô và Ý cùng chỉ trích Mỹ! Ôi, cuộc đời dậu ngả bìm leo! Chưa chi mà thiên hạ đã quay ba trăm sáu mươi độ. Chưa chi mà thiên hạ đã tố khổ Mỹ để lấy lòng Trung Cộng!
Trước 1975 vài năm, chúng ta đã thấy những trò khỉ này rồi. Các thầy tu, các trí thức thủ hạ của ông Diệm, ông Thiệu quay ra yêu nước, yêu hòa bình, chống Mỹ và chống tham nhũng!

Rõ ràng là Mỹ không có quyền lùi bước vì lùi bước đồng nghĩa với đầu hàng hay tự sát trước bọn Trung Cộng hiếu chiến và tàn ác.
Con đường còn dài, nhưng hôm nay Đức Đạt Lai lạt Ma đến được tòa Bạch Cung là Ngài và dân tộc Tây Tạng đã gần tới đích, cũng có thế nói tương lai và số phận Tây Tạng và dân châu Á sắp bước sang ngã rẽ của độc lập và tự do, dân chủ. Chính tổng thống Obama đã hà hơi tiếp sức cho nhân dân Tây Tạng và nhân dân châu Á, châu Phi. Chúng ta có thể nghĩ rằng đó không phải là những hy vọng hão huyền.

Việc Tổng thống Obama tiếp đức Đạt Lai Lạt Ma chứng tỏ Mỹ quyết tâm giúp các nước nhược tiểu bị Trung Cộng đô hộ và áp chế. Hiện nay, thế giới đã hình thành hai phe, một phe do Trung Cộng dẫn đầu, một phe do Mỹ quyết chống lại Trung cộng bành trướng. Nhân dân các nước cũng sẽ xếp hàng theo bên này hay bên kia. Chỉ có bọn cầm quyền là cam tâm bán nước, làm nô lệ, nhưng những người yêu nước thật sự sẽ vùng lên chống Trung Cộng. Nhân dân Trung quốc, Tây Tạng, Tân Cương, Việt Nam đã vùng lên chống cộng sản. Đó là một yếu tố quan trọng trong tình thế hiện nay. có thể gây nên chuyển biến nội tại trong thế giới cộng sản. Nếu Trung Cộng biết điều, nên dừng lại thì tốt cho thế giới và tốt cho họ. Nếu Trung cộng theo chân Tần Thủy Hoàng, và Hốt Tất Liệt đem binh xâm lược thế giới thì thế chiến thứ ba sẽ xảy ra.

Trong hoàn cảnh này, nhân dân Mãn, Tạng, Hồi, Tân Cương , Việt Nam muốn độc lập phải đứng lên tranh đấu, đồng thời liên minh với các dân tộc châu Á và Âu Mỹ. Lúc bấy giờ Mỹ phải ủng hộ nhân dân Tây Tạng cũng như ủng hộ các dân tộc Hán, Mãn, Hồi, Tân Cương, Bắc Hàn, Việt Nam tiêu diệt cộng sản để lập một chế độ tự do, dân chủ thật sự.

Việc chúng ta thì tự chúng ta phải giải quyết không nên vọng ngoại, không cần chờ Mỹ, Nhật, Anh, Pháp. Nhân dân Tây Tạng, Việt Nam đã tranh đấu trong bao nhiêu năm chứ không phải có Mỹ mới khởi đầu. Nhưng trận Xích Bích đã dàn rồi, cũng phải chờ gió đông. Hoàn cảnh bên ngoài thuận lợi , thiên binh vạn mã, quần hùng ủng hộ thì vẫn tốt hơn là cảnh cô thương độc mã.

Cuộc gặp gỡ giữa Tổng Thống Obama và Đức Đạt Lai Lạt Ma là dấu hiệu cuộc hình thành liên minh giữa Tây Tạng và Mỹ. Khi nào Trung Cộng tiến đánh Ấn Độ, đem quân chiếm châu Á, châu Phi, châu Âu. . . , bắt buộc Mỹ phải phản công, phải liên kết với nhân dân Ấn Độ, Tây Tạng, Việt Nam. . . để đánh Trung Cộng. Chính là lúc Tây Tạng và dân Châu Á, Thái Bình Dương được phát triển và hòa bình.
Trung cộng phản đối làm chi. Không cần tiếp đức Đại Lai Lạt Ma, Mỹ ủng hộ bí mật giải phóng quân Tây Tạng và nhân dân Tây Tạng thì Trung Cộng cũng chẳng làm gì . Nếu Mỹ công khai ủng hộ Tây Tạng thì Trung Cộng cũng chỉ tức đấm ngực mà chết ngoại trừ đánh lại Mỹ. Nhưng đánh Mỹ mà Mỹ đem hết sức đánh trả thì Trung Cộng thắng hay bại? Lúc bấy giờ chỉ có hai đường là cả hai thương vong hoặc Trung Cộng bị tan nát và chỉa cắt!

Trung Cộng có bom hạt nhân ư? Trung Cộng có hỏa tiễn liên lục địa ư? Trung Công sắp có hàng không mẫu hạm ư? Có hơn Mỹ, hơn Nhật không?
Các bậc cao thủ võ lâm cần phải biết tử huyệt của đối phương. Tử huyệt của Trung Cộng ở đâu? Nghe đồn trước đây Mỹ có hỏi vua Bảo Đại rằng có nên thả bom đê sông Hồng không. Ngài trả lời không vì hại dân. Trung cộng nay xây nhiều đập thủy điện, chỉ cần vài quả bom, mìn hay hỏa tiễn bắn vào vài đập thủy điện thì Trung Công bị tiêu diệt. Lúc bấy giờ Hồ Cẩm Đào và bộ chính trị Trung Quốc ở dưới hầm sâu cũng ngộp nước mà chết, không còn sống sót mống nào! Không cần kỹ thuật cao, vũ khí tối tân, đơn giản là vậy, ai cũng làm được! Cách này chẳng có gì mới mẻ, chẳng qua là kế "thủy công" của Khổng Minh thôi! Và cũng là việc thường làm của Việt cộng như đào đường, đắp mô, cắt đường rầy, phá đập Danhim . . . Lúc bấy giờ Trung Cộng sẽ ra sao?


23.BANG GIAO TRUNG VI ỆT

Năm 1917, cách mạng tháng mười Nga thành công, lật đổ Nga hoàng và lập nên chế độ cộng sản đầu tiên tại quả đất này. Lúc này Nga là trung tâm của cách mạng thế giới, các nước bị thực dân, đế quốc đô hộ đều hướng đến Nga để mưu con đuờng giải phóng đất nước mình. Tưởng Giới Thạch muốn chống Nhật đã hướng đến Nga và cho con trai là Tưởng Kinh Quốc du học Nga. Nga sau khi xâm chiếm các nước nhỏ, lập thành Liên Bang Sô Viết thì uy thế càng lừng lẫy, vì lúc này chiếm gần một nửa diện tích và dân số thế giới. Ông Hồ Chí Minh là một trong những người Việt Nam đã tìm đến Liên Xô, và đuợc Liên Xô thu nhận. Trong lúc này , Mao Trạch Đông cũng đã nổi lên, và đựa vào Liên Xô để phát triển. Liên Xô đã yểm trợ cố vấn, tiền bạc và vũ khí cho Mao Trạch Đông. Sau này, ông Hồ về Trung quốc hoạt đng, nưong náu Mao. Trong đệ nhị thế chiến, Mỹ bắt buc hai phe Quốc Cng liên hiệp chống Nhật. Mỹ viện trợ cho cả hai ông Mao Trạch Đông và Tưởng Giới Thạch. Tưởng Giới Thạch đột nhiên tấn công Mao Trạch Đông, đuổi Mao chạy dài lên phía băc Trung quốc. Mao lúc này dựa vào Liên Xô phương bắc mà cầm cự với Tưởng Giới Thạch.


Trước cách mạng tháng 10 năm 1917, năm 1905, Phan Bội Châu, Tăng Bạt Hổ qua Trung quốc hoạt động cách mạng, rồi sang Nhật Bản hoạt động, gây dựng phong trào Đông Du. Năm 1908, Pháp Nhật bắt tay, Nhật đuổi du học sinh Việt Nam, cụ Phan và các sinh viên Việt Nam sang Tàu hoạt động. Tại Trung Hoa cụ Phan lập Việt Nam Quang Phục hội để chống Pháp. Thanh thế Việt Nam Quang Phục hội rất lớn ở quốc nội cũng như quốc ngoại. Khoảng 1920, Việt Nam Quang Phục Hội đã có nhiều gian tế thuộc phe cộng sản và bọn mật thám Pháp trà trộn. Lý Thụy tức Hồ Chí Minh đã khuyến khích cụ Phan gặp gỡ đại diện Cộng đảng Liên Xô. Trong quyển Tự Phán, cụ Phan thuật lại là họ muốn cụ Phan làm tay sai cho đệ tam quốc tế, nhưng cụ sáng suốt, biết rõ âm mưu họ nên từ chối. Thế là Hồ CHí Minh bèn mật báo cho Pháp bắt cụ Phan. Cụ Phan thuộc thế hệ cha chú của ông HỒ, lại là người đồng hương, song vì quyền lợi của cộng sản quốc tế mà ông Hồ bán nước phản thầy! Làm việc này, ông Hồ nhắm hai cái lợi. Cái lợi thứ nhất là có một số tiền. Cái lợi thứ hai là nhờ tay Pháp tiêu diệt phe quốc gia.


Nói tóm lại, trước 1949, Hồ Chí Minh đã làm tay sai cho Liên Xô và Trung Quốc. Hồ Chí Minh lúc này có hai hậu phương vững mạnh, đó là hậu phương Liên Xô và hậu phương bắc Trung quốc của Mao Trạch Đông. Trong thời gian hoạt động tại Trung quốc, ông Hồ ẩn hình kín đáo, được sự yểm trợ của phe Mao Trạch Đông hoạt động bí mật trong vùng Tưởng Giới Thạch.


Năm 1949, Mao Trạch Đông thống nhất đất nước, thế là từ đây, lực lượng Trung cộng đã ở sát nách cộng sản Việt Nam. Trung Hoa cũng như Liên Xô giúp Việt Nam là để bành trướng lãnh thổ của xã hội chủ nghĩa. Từ 1950, các cố vấn Trung quốc đã đầy rẫy trong quân đội cộng sản Việt Nam. Quân đội Việt Nam đã tăng lên 350 ngàn với đầy đủ võ khí Trung cộng. Chính Trung quốc đã giúp Việt Nam đánh thắng các trận biên giới và Điện biên Phủ. Năm 1950, nhờ sự giúp đỡ của Trung Quốc, Cộng sản đưa nhiều trung đoàn qua Trung quốc huấn luyện. Cũng năm này, cộng sản thu thắng lợi trong chiến dịch Cao Bắc Lạng tiêu diệt hai binh đoàn Le Page và Charton, giải phóng một vùng đất rộng lớn phía bắc, giúp Việt Nam liên lạc với Trung quốc dễ dàng.


Các tướng Trung Quốc như Vi Quốc Thanh, Trần Canh, Lã Quý Ba đã chỉ huy trận Điện Biên Phủ, Võ Nguyên Giáp chỉ là cha hờ của cuộc chiến này mà thôi. Lực lượng Pháp giữ Điện Biên Phủ là 10. 881 sau tăng 53.850. Bên phía cộng sản có 53.850 dân công và 260 ngàn quân. Trận đánh kết thúc lúc một giờ sáng ngày7-5-1954, Pháp chết bị thương và bị bắt từ 15 ngàn đến 17 ngàn, Việt Nam 16 đến 19 ngàn chết, 8 đến 10 ngàn bị thương và tử thương. Pháp thất trận, các nước Anh Pháp, Trung Quốc mở hôi nghị Genève giải quyết vấn đề Việt Nam. Kết quả Việt Nam bị chia thành hai miền. Miền Bắc vĩ tuyến 17 thuộc cộng sản, miền nam vĩ tuyến 17 thuộc chính quyền quốc gia. Về mặt ngoài, Việt cộng đã thắng Pháp nhưng sự thực đây là trận thử lửa giữa Trung cộng và Pháp. Chiến thuật biển người đã thắng quân số ít ỏi và vũ khí lạc hậu của Pháp. Mỹ chỉ đứng ngoài, ‘’wait and see’’, chờ trai cò thắm mệt, chỉ khuyến khích miệng và giúp đỡ nhỏ giọt. Pháp thua, phải bỏ Việt Nam mà đi, Mỹ đưa Ngô Đinh Diệm về làm thủ tướng rồi đảo chánh Bảo Đại, sau đó Mỹ từ từ tiến vào Việt Nam.



Nhờ hôi nghị Genève và nhờ Trung quốc mà Việt Cộng được nửa nước nhưng phe Việt cộng rất bất bình. Trong hôi nghị Genève, Việt công đòi chia đến vĩ tuyến 21 tức là vùng Nha Trang, nhưng Chu Ân Lai cười hềnh hệnh, cầm thước chỉ vào bản đồ và quyết định cắt vĩ tuyến 17, tức là lấy sông Hiền Lương ( Bến Hải) làm ranh giới. Việt cộng tức uất người nhưng đành nhẫn nhịn. Sau cuộc ký kết, Trung Cộng mở tiệc thết đã các phái đoàn quốc tế. Khi phái đoàn Việt cộng tiến vào bàn tiệc thì thấy phái đoàn Việt Nam cộng hòa gồm Ngô Đình Luyện, Trần văn Đỗ ngồi đó rồi. Phái đoàn Việt Cộng tức giận lui về nhưng Chu Ân Lai kéo tay lôi lại mà bảo:’’ Các ông đều là người Việt Nam cả, sao không ngồi với nhau!’’
Theo hiệp định Genève, sau hai năm kể từ ngày ký kết, hai bên sẽ tiến đến bầu cử. Lúc này quân Pháp đã lui mà quân Mỹ chưa vào, quân đôi Việt Nam mới ra đời, dân chúng miền Nam có khuynh hướng thân cộng. Nếu bầu cử lúc này, Việt Nam sẽ không đương nổi lực lượng cùng âm mưu gian xảo của cộng sản. Ngô Đình Diệm từ chối bầu cử, Việt Cộng thành lập mặt trận Giải Phóng, quân Mỹ tiến vào Việt Nam. Chính phủ Mỹ ban đầu thích Ngô Đình Diệm nhưng sau họ chỉ trích họ Ngô theo chính sách độc tài gia đình trị nên họ muốn ông Diệm bỏ Ngô Đình Nhu, ông Diệm không chịu bỏ ông Nhu, ông Cẩn, ông Diệm sợ quân Mỹ vào lật đổ nên từ chối việc Mỹ đổ quân. Ông Diệm thấy nguy ngập, bắt tay với cộng sản ( Nguyễn Hữu Châu, Ngô Đình Diệm: Nỗ Lực Hòa Bình Dang Dở) . Kết quả Mỹ thanh toán anh em ông Diệm. Mỹ công khai đương đầu với Cộng sản. Trận chiến ngày càng leo thang. Cộng sản Việt Nam phải bám vào Trung quốc và Liên Xô. Ta có thể nói rằng trong hai trận kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, Trung quốc đã giúp Việt Nam nhiều nhất. Trong quyển ‘’Giọt Nước Trong Biển Cả’’, Hoàng Văn Hoan viết rằng Trung quốc đưa sang Việt Nam hơn nửa triệu quân và giúp mỗi năm hai tỷ Mỹ kim , nghĩa là tương đương với Mỹ đem sang Việt Nam nửa triệu quân và giúp buổi đầu mỗi năm hai tỷ Mỹ kim). Có sự khác biệt là quân Mỹ thay nhau sang Việt Nam, phần ít là chiến đãu, đa số là phục vụ,ở tại các đô thị, còn quân Trung cộng hầu hết là chiến đãu. Mỹ thì công khai xuất hiện, còn quân Trung quốc, Bắc Hàn, Liên Xô, Tiệp thì ẩn náu trong những căn cứ bí mật, dân chúng không được biết. Ảnh hưởng Trung quốc rất sâu đậm trên chính trường Việt Nam. Hầu hết lớp cán bộ già đều được đào tạo tại Trung quốc. Ông Hồ thường đề cao tình hữu nghị Việt Hoa,’’núi liền núi, sông liền sông’’, ‘’ môi hở răng lạnh’’. Ông đổi tên ải Nam quan thành ‘’Hữu Nghị quan’’. Ông có câu thơ:
Mối tình thắm thiết Việt Hoa,
Vừa là đồng chí , vừa là anh em.


Tình nghĩa tay ba Việt Trung Sô thay đổi luôn luôn. Sau 1949, Trung quốc thống nhất đất nước, đòi lại đất Nga đã chiếm thời Bát quốc Liên quân chiếm Trung quốc. Nga không chịu trả. Điều này cho thấy chủ trương xóa biên cương các nước , chống thực dân đế quốc , tình quốc tế vô sản, tình đồng chí anh em chỉ là khẩu hiệu láo toét! Hơn nữa,Trung quốc càng tức giận vì thái độ trịch thượng của các cố vấn Nga cho nên hai bên chửi nhau, đưa đến chiến tranh biên giới. Lúc này Việt Nam đu giây giữa Nga và Tàu. Năm 1957, Khrutchev hạ bệ Staline, chỉ trích đường lối sùng bái cá nhân. Trung quốc bất bình vì Staline là thần tượng của Mao. Trung quốc và Việt Nam chung ý hướng chống chủ nghĩa xét lại của Khrutchev vì xét lại nghĩa xét lại đường lối chính sách của ông Mao, ông Hồ, hạ bệ Staline là hạ bệ ông Mao, ông Hồ. Việt Nam lúc này ngữa tay xin viện trợ Liên Xô nên không dám chống đối thẳng như Trung quốc. Họ chống đối âm thầm bằng cách chặt cánh phe thân Liên Xô. Năm 1967, họ bắt tất cả những ai nghi ngờ là theo Liên Xô như Tướng Đặng Kim Giang, Hoàng Minh Chánh,Vũ Đình Huỳnh, Vũ Thư Hiên ( Đêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên).

Họ nhốt những ai đứng nói chuyện với Liên Xô, cấm dịch các sách báo Liên Xô theo chủ trương xét lại. Người mà họ tình nghi nhất là Võ Nguyên Giáp vì Giáp được phe Khrutchev ủng hộ và là ngườI có khả năng làm một Kjhrutchev ở Việt Nam. Họ không dám bắt Võ Nguyên Giáp nhưng họ giết hại, sa thải, bỏ tù bộ hạ của ông Giáp. Đàn em của Võ Nguyên Giáp như Lê Vinh Quốc, Văn Doãn phải ở ở lại Liên Xô không dám về nước. Văn Doãn tự tử chết, Lê Vinh Quốc sau này thành tướng lãnh Liên Xô. Thời Lê Duẫn, ông theo hạm đội Liên Xô về thăm Việt Nam trong phái đoàn Liên Xô nhưng các đồng chí cũ của ông ai cũng ngoảnh mặt làm lơ vì sợ Lê Duẫn ghép tội theo chủ nghĩa xét lại! Họ sùng bái Tàu, kiêng những từ có liên quan đến Tàu như trà tàu, thịt kho tàu, thím xẩm. . . tất cả phải gọi một cách kính cẩn là trà Trung Quốc! Thịt kho Trung quốc, người đàn bà Trung quốc! Tôi còn nhớ lúc nhỏ học ở chiến khu, ông thầy đảng viên hết sức ca ngợi Trung quốc.


 Ông nói : trong tiếng Việt, những chữ như ‘’Tàu’’,’’ ba Tàu’’, ‘’anh Ba’’, Ngô’’, ‘’chệt’’, ‘’khách’’ ‘’xẩm’’ là khinh bỉ, phải bỏ đi, như vậy là xúc phạm Trung quốc vĩ đại. Cũng không nên gọi là Trung Hoa vì chữ ‘’ Hoa’’ là kênh kiệu’’’ khinh người’’( Hoa là trái với Man, Di), mà phải gọi là Trung quốc. Sau này, tôi thấy những hàng hóa hay báo chí Trung Cng đề ‘’ Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa’’! Tinh thần sùng bái thiên triều ăn sâu vào bọn lãnh đạo đảng. Nguyễn Đình Thi là ộng sản gộc, viết ‘’ Nguyễn Trãi ở Đông Quan’’ vì trong đó có câu: người Việt Nam ai cũng có một ông Tàu trong bụng’’ mà bị bọn thân Tàu trừng trị!


Ta có thể nói rằng từ thập niên 1960 về trước, Việt Nam thân Trung Quốc. Từ thập niên 1970, Việt cộng chống Trung quốc. Năm 1966, Trung quốc ngăn Liên Xô chuyển vũ khí cho Việt Nam qua đường xe lửa Trung quốc. Năm 1950, công binh Trung Quốc sang Việt Nam 50 ngàn, năm 1968, Việt Nam yêu cầu Trung quốc rút đi quân này Sau Lê Duẩn lên làm Tổng Bí Thư, Trung quốc tỏ ra lạnh nhạt. Trên đường từ Liên Xô về Việt Nam, Lê Duẩn ghé Trung quốc nhưng được tiếp đón lạnh nhạt. Việt Nam tố cáo Trung quốc . Hai bên đãu khẩu dữ dội. Họ dùng mọi danh trừ thô tục nhất như trong cuộc chiến Trung Sô. Đấu miệng đã đời họ quay sang đãu súng. Trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung, chúng ta thấy hai bên không những đãu gươm mà còn đãu khẩu! Có lẽ Kim Dung đã lấy cảm hứng từ cuộc chiến giữa các nước cộng sản anh em ! Cuộc chiến âm thầm, Việt Nam cô bưng bít nhưng đến lúc không bưng bít được nữa! Chiến tranh Hoa Việt đã khởi đầu. Năm 1979, Trung quốc tuyên bố ‘’ dạy cho Việt Nam mộbài học’’.


Nhân dân Việt Nam đã hai lần trải qua chiến tranh, nhưng dù sao Pháp và Mỹ cũng bắn phá những nơi tập trung quân đội, kho hàng và cầu đường. Còn trong cuộc chiến tại Lạng Sơn, quân Trung quốc đã dùng đội quân sơn cước ẩn nấp trong rừng. Ban đầu, quân Trung quốc rồ máy bay, nhưng vẫn nằm yên, quân Việt Nam liền dương cao xạ để bắn máy bay. Thế là các đại pháo của Trung quốc nhắm đến tiêu diệt hết các ổ súng phòng không của VIệt Nam. Sau đó xe tẳng Trung quốc tiến lên theo hàng ngang, tiêu diệt hết mọi thứ. Pháo Trung quốc bắn chi chít còn dày hơn bom B52 của Mỹ. Nếu pháo chưa dập bức tường tan nát, thì bộ binh sẽ dùng mọi cách đập các viên gạnh cho thành cám. Cổ nhân nói ‘’ chỗ nào quân Mông cổ đi qua thì cỏ không thể mọc lại.’’ Có lẽ ở đây cũng mang hình ảnh tương tự! Sau cuộc tấn công, không còn nhà, không còn cây, không còn cỏ, không còn một nấm mồ, không còn một viên gạch.. Người ngoài bắc đã nói: ‘’Trong chiến tranh Pháp, Mỹ, họ còn đào hầm ẩn nấp, nhưng nếu xảy chiến tranh với Trung cộng, thì họ không còn đào hầm nữa!’’
Việt Nam nhờ có kho vũ khí của Mỹ đem ra xài khiến cho Trung quốc thiệt hại vô số. Đây là lần đầu tiên, Trung quốc nhận thấy hai điều:
- Chiến thuật biển người đã lạc hậu, và lý thuyết chiến tranh của Mao là sai lầm.
- Vũ khí quyết định chứ không phải ý chí quyết định.
Từ đó Trung quốc nêu ra khẩu hiệu ‘’bốn hiện đại hóa’’ trong đó có hiện đại vũ
khí! Nhờ cuộc chiến Việt Trung, Trung quốc mua vũ khí Mỹ và nghiên cứu cách chế tạo vũ khí, trong đó thành công nhất là hỏa tiễn liên lục địa. Nay thì họ có đủ mọi thứ võ khí bán cho khối Trung Đông!
Việt Nam ôm chân Liên Xô chống Trung quốc đã khiến cho Trung Quốc căm giận. Họ coi Việt cộng như là một tên phản thầy, khi sư diệt tổ, phải xử theo’’môn quy’’ như trong các truyện tàu. Họ hăm sẽ dạy cho Việt Nam bài học thứ hai. Việt Nam lo sợ nên đã đi dây giữa Mỹ và Trung quốc. Họ năn nỉ Mỹ can thiệp vì vậy mà Trung quốc bỏ ý định dạy bài học thứ hai! Tuy không tiếp tục đưa quân tấn công, Trung cộng đã liên tiếp tấn công Việt cộng bằng nhiều cách, trong đó việc phá hoại và bao vây kinh tế là chủ yếu.
Trên thị trường quốc tế, chỗ nào Việt Nam muốn chen chân vào thì Trung cộng cũng lấn vào.Việt Nam xuất cảng lao động thì Trung quốc cũng xuất cảng lao đng với giá rẻ hơn. Việt Nam xuất cảng ngũ cốc thì Trung quốc cũng xuất cảng ngũ quốc với giá rẻ hơn và có chất lượng hơn. Đậu Trung quốc to hơn đậu Việt Nam. Gạo và nếp Trung quốc thơm hơn, dẻo hơn nếp và gạo Việt Nam. Ngoài ra Trung quốc còn chơi nhiều trò thâm độc hơn, bỉ ổi kiểu Tàu như là thu mua rất đắt chân trâu bò, rắn, mèo, rễ quế, đồng khiến cho nông dân không có đủ trâu bò cày bừa, chuột lộng hành vì không còn rắn, mèo bắt chuột, rừng quế héo hon vì trốc rễ, đường dây điện khắp nơi bị cắt để lấy đồng bán cho Trung quốc! Họ còn đưa hàng lậu vào Việt Nam qua biên giới Hoa Việt và Thái Lan, Cao Miên khiến cho rất nhiều của hàng quốc doanh đóng cửa vì hàng hóa trong nuớc không cạnh tranh nổi hàng Trung cộng. Trước đây Ngô Đình Diệm đã ra lệnh cấm hàng hóa Tàu và cấm người Hoa kinh doanh và hoạt động trong một số nghề nhưng rồi đâu cũng vào đãy. Khoảng 1985,Việt cộng cũng ra lệnh cấm một số hàng Trung quốc nhưng được vài tháng lệnh trên bị vứt sọt rác vì trung ưong không dám đụng thiên triều.
Tại sao Việt Nam, Trung quốc tình nghĩa như thế mà lại đi đến chiến tranh như thế? Các cán bộ cao cấp im miệng như thóc, không tiết lộ bí mật vì sợ nhân tâm xao xuyến. Nhưng tin tức vẫn tiết lộ. Nguyên nhân chính là Trung quốc không muốn Việt Nam đánh Mỹ và xâm chiếm Miền Nam. Trung Quốc chủ trương hai nưóc Việt Nam và muốn Mỹ hiện diện tại Đông Nam Á để chận đường Nga Xô. Cuộc gặp mặt giữa Trần Văn Đỗ, và Việt Cộng tại sứ quán Trung cng năm 1954 là mang ý nghĩa đó. Lẽ dĩ nhiên, Việt Nam muốn chiếm miền Nam và đuổi Mỹ, và lập trường này đuợc Nga tán thành. Trung cộng càng căm hận thêm vì Việt Nam vong ân bội nghĩa, lừa thầy, phản bạn, ăn cháo đá bát! Nhưng Trung quốc cũng chịu thua vì lúc này Việt Nam cậy thế Liên Xô! Để tiến tới hội đàm Paris, Mỹ đã bí mật hội đàm với Nga và Hoa. Theo Nguyễn Ngọc Huy, Mỹ hứa hẹn chế độ tối huệ quốc cho Nga, nhưng sau khi ký hiệp định Paris năm 1973, Mỹ nuốt lời. Nga tức giận tăng viện quân và vũ khí cho Việt Nam để lấy cho đuợc miền nam cho bẽ mặt Mỹ. Năm 1974, Kulicov sang Hà Nôi lập kế hạch đánh miền Nam (Di Cảo 4, tr.50-51).
Trong khoảng 1968, quân cộng sản có vũ khí tối tân như AK, trong khi quân Việt Nam chỉ có súng trường thời Pháp. Quân cộng sản có hỏa tiển của Nga đã hạ B52 như sung rụng, và B40 của cộng sản một quả đủ sức đốt cháy sắt thép và công sự các đồn. Xe tăng Liên Xô dày hơn mạnh hơn xe tăng Mỹ. Trong khi Liên Xô tăng viện còn Mỹ rút chân ra khỏi cuộc chiến thì chấm dứt trách nhiệm với Miền Nam, tất nhiên trong tình thế này Việt Nam cộng hòa phải thất trận!
Năm 1975, Pháp và Trung cộng đã dự mưu lập một Việt Nam trung lập. Nếu Dương Văn Minh đồng ý thì Trung cộng và Pháp sẽ đem quân chống lại quân Liên Xô và Việt Cộng. Chính vì tin tưởng lá bài trung lập, sau tháng 4-1975, một số tướng lãnh, và bộ trường đã ở lại! Cũng vì sợ Trung cộng can thiệp và một số lãnh đạo trong Mặt Trận Giải Phóng theo chính sách Trung lập nên Việt Cộng vi vàng thống nhất và giải thể Mặt Trận Giải Phóng. Ảnh hưởng của Trung cộng và Pháp rất mạnh ở Việt Nam. Sau 1975, một số trí thức, quân đội và tôn giáo, trong đó chủ yếu là Cao Đài đã tập họp lực lượng để giải phóng đất nước theo đường lối trung lập.

Nghe nói họ đã cho người sang tận Bắc kinh thương thuyết, và đã đuợc Trung cộng và Pháp hứa hẹn ủng hộ. Lực lượng của họ rất lớn, từ Sai gòn cho tới lục tỉnh. Một số tỉnh ủy miền nam như Biên Hòa, Tháp Mười theo họ. Họ tổ chức thành các Hợp tác xã, các cơ sở sản xuất hay thương mại để che mắt cộng sản. Người ta đồn rằng CIA Mỹ quyết phá vỡ kế hoạch này bằng cách báo tin cho Việt Cộng vì Mỹ không muốn Pháp và Trung Cộng hớt tay trên. Cộng sản Hà nội bèn cho một nhóm công an đặc nhiệm vào Nam giả đò mở chiến dịch kiểm tra văn hóa đồi trụy, rồi đột nhiên đánh vào các cơ sở nghĩa quân. Kết quả một số chiến sĩ quốc gia đã bị xử tử hình như Trần Văn Bá, Lê Quốc Quân , HỒ Văn Bạch(?) và khoảng sáu ngàn người bị bắt trong đó có Mã Thành Công, tiến sĩ Sử học, Phó Viện Trưởng viện Đại Học Cao Đài. Dường như Mười Vân ở Biên Hòa cũng vì liên hệ vụ này mà bị cộng sản xử tử!
Việt Nam chống Trung quốc, nhưng sự thật Việt Nam là đồ đệ trung thành của Trung quốc. Đấu tố, học tập cải tạo, gian manh, tàn ác là chính sách của Mao Trạch Đông. Khoán sản phẩm, mở cửa cho tư bản đầu tư là chính sách của Đặng Tiểu Bình.

Việt Nam trước sau đều lấy Trung quốc làm kiểu mẫu. Sau khi Liên Xô sụp đổ, Việt Nam cô thế, phải ôm chân Trung quốc và chịu nhượng bộ Trung Quốc về biên giới và lãnh hải.
Tại sao vậy? Trước tiên là yếu tố tâm lý. Những kẻ gian manh, do cơ hội mà thành công thường có tâm lý hèn yếu, sợ hãi. Họ phải có một chỗ nương dựa, phải có dù che, phải có bậc thầy, phải có đàn anh bảo trợ đứng đàng sau để dương oai đối với dân chột ngày mai dân nổi lên, họ chạy về đâu? Chỉ có con đường chạy qua Trung quốc như đời Lê Chiêu Thống. Vi vậy mà nay Việt Cộng đã bán nước cho Trung cộng. Ngoài ra, những người trong phe thân Trung quốc muốn bảo vệ ngôi vị của họ nên đã cam tâm làm nô lệ Trung quốc, chịu nhượng bộ tất cả, kể cả giang sơn tổ quốc để được vinh hoa phú quý. Cụ thể là trong đại hội đảng mới đây họ đã mời Hồ Cẩm Đào sang gây thanh thế và hù dọa dân chúng, đó là ‘’cáo mượn oai hùm’’ vậy!

Việc bán nước đã xảy ra từ lâu. Trước tiên là Phạm Văn Đồng đã ký văn bản năm 1968 công nhận Trường Sa, Hoàng Sa là đất Trung Quốc. Trong cuộc thủy chiến giữa quân Trung cộng và Việt Nam cộng hòa năm 1974, Phạm Văn Đồng lại lên tiếng công nhận các quần đảo trên là đất Trung quốc. Ngoài ra, trong thời kỳ 1950, Việt cộng đã để cho quân Trung quốc chiếm đất đai biên cương, lấy cớ là yểm trợ quân đội cộng sản Việt Nam Trong những vùng này người Việt Nam cũng như Liên Xô đều cấm vào ( Vũ Thư Hiên, Đêm Giữa Ban Ngày, tr.371).
Trung quốc là một nước lớn, và bọn Trung cộng là một bọn gian manh, và bọn cộng sản Việt Nam là một lũ bán nước. Chỉ chờ khi nào tiêu diệt cộng sản, lập một chính thể dân chủ thực sự, chúng ta mới đưa vấn đề này ra liên hiệp quốc để giải quyết.


24. CHÍNH QUYỀN KENNEDY & NGÔ ĐÌNH DIỆM

Đây là một đề tài quan trọng trong lịch sử Việt Nam , có thể viết thành một quyển sách , nhưng ở đây trong mấy trang tạp chí,chúng tôi chỉ trình bày sơ lược.


I.HIỆP ĐỊNH GENEVE 1954

Trong đệ nhị thế chiến, Mỹ đã tích cực giúp hai phe Quốc Cộng tại Trung Hoa để chống phát xít. Năm 1945, Mỹ bỏ rơi Tưởng Giới Thạch vì họ Tưởng tham nhũng, thối nát. Đó là một điều rất đúng. Quân đội Tưởng tham nhũng, và Quốc Dân đảng Trung Quốc đã không còn lý tưởng khi một số lớn cao cấp tham nhũng đã nhận vàng của Hồ CHí Minh mà để cho họ HỒ thao túng. Nhìn đám quân Tưởng đói rách mà nhân dân dân ta gọi là "Tàu phù" thì ta có thể thấy rõ tình hình quân đội và tướng lãnh Tưởng bệ rạc và thối nát biết là dường nào!


Người Mỹ bỏ rơi là phải, vì Mỹ còn giúp Tưởng thì chỉ nuôi béo tham nhũng. Tuy nhiên, cũng có ý kiến cho rằng Mỹ phải bỏ rơi Trung Hoa quốc gia, dùng Mao làm con ngáo ộp khủng bố châu Á, có thế, châu Á mới chạy theo Mỹ. Thật vậy, vì sợ Trung cộng, Phi Luật Tân, Mã Lai Á, Thái Lan, Việt Nam. . . đã ngả theo Mỹ. Cũng có ý kiến cho rằng Mỹ bỏ Tưởng Giới Thạch, bỏ Lục địa là vì sự phân chia thế giới giữa Mỹ và các cường quốc?



Năm 1949, Mao Trạch Đông chiếm lục địa. Mao giúp quân đội và vũ khí cho quân cộng sản tấn công biên giới Hoa Việt. Kết quả Pháp thất trận Hòa Bình, Lạng Sơn và dưới sự lãnh đạo của các tướng Trung cộng như Trần Canh,Lã Quý Ba, Pháp mất Điện Biên Phủ phải đầu hàng nhục nhã. Mỹ từ lâu đứng sau lưng Pháp ủng hộ Pháp nhưng không tiếp cứu Pháp vì họ muốn Pháp thất trận, rút lui khỏi Việt Nam để họ nhảy vào Việt Nam.


Pháp và Cộng sản Việt Nam đã ký hiệp định Genève vào mùa hè 1954 mà Mỹ không ký, vì lúc này Mỹ không dính líu tới Việt Nam, tội gì mà phải đặt bút ký.Hơn nữa, Mỹ không muốn thực hiện việc bầu cử thống nhất năm 1956 vì bầu cử thì mắc gian kế của cộng sản.


Mỹ chuẩn bị vào Việt Nam cho nên đã chuẩn bị nhân sự. Nhân tuyển quan trọng mà Mỹ và Vatican đưa ra là Ngô Đình Diệm bởi vì Ngô Đình Diệm là Thiên Chúa giáo, mà Thiên Chúa giáo, theo tin tưởng của Mỹ phải là người chống cộng! Mỹ không dùng Bảo Đại vì người Mỹ ghét quân chủ. Mỹ ghét quân chủ nên đã giúp đỡ các phe dân chủ ở Trung Đông và nhiều nơi trên thế giới lật đổ quân chủ trong đó có các nhà ‘’cách mạng’’ Cu Ba,Iran, Iraq. . .mà những người này trước sau đều chống Mỹ một cách mạnh bạo nhất! Một trường hợp duy nhất thoát khỏi sự hủy bỏ của Mỹ là Nhật hoàng là vì tướng Mac Arthur hết sức bênh vực Nhật hoàng và can ngăn Mỹ.

Ngô Đình Diệm sau 1945 đã sang Mỹ. Ông ở dưới trướng hồng y Mỹ Spellman và lân la làm quen với các người MỸ cao cấp như Kennedy, và thường tuyên bố ông ghét cộng sản và Pháp, ông khoe khoang là có thể thống nhất Việt Nam nếu người Pháp rút lui. Một số người Mỹ không ưa thích ông nhưng Kennedy ủng hộ ông vì Kennedy cũng như Diệm theo Thiên Chúa giáo thuộc hệ thống La Mã.

Vua Bảo Đại lúc bấy giờ bị nhiều áp lực từ nhiều phía. Pháp bỏ rơi. Mỹ và Vatican thúc dục ông chấp thuận Ngô Đình Diệm làm thủ tướng. Bà Nam Phương vâng lệnh các cha cố thuyết phục Bảo Đại chấp nhận Ngô Đình Diệm. Từ đầu, Thiên Chúa giáo và Pháp cài Nam Phương sập bẫy Bảo Đại để đặt tai mắt của mình bên cạnh triều đình Việt Nam. Nay là lúc gián điệp Nam Phương ra tay thi hành mệnh lệnh Tòa Thánh ban xuống. Bảo Đại không tin tưỡng Ngô Đình Diệm nên chống đối, cuối cùng phải bằng lòng, song ngài bắt Ngô Đình Diệm đặt tay lên thánh kinh mà thề, nhưng ‘’ thề, cá trê chui ống’’! Sau này, Ngô Đình Diệm theo kế của Edward Lansdale bày trờ bầu cử xạo (1) cướp ngội vua mà tự xưng tổng thống. Bảo Đại trách bà Nam Phương đã ủng hộ Ngô Đình Diệm! Bà cũng như Mỵ Châu dễ tin bị người lừa gạt mà kẻ thì hại cha, người hại chồng. Rốt cuộc, vua Bảo Đại và bà Nam Phương mỗi người mỗi ngả!Một số người nói Bảo Đại phải nhượng bộ cho Ngô Đình Diệm làm thủ tướng vì đã nhận tiền Mỹ. Đó là một lời có ý nói xấu. Khi mỸ đưa tiền tức là phải chọn tiền hay cái chết. Khi MỸ đưa tiền là Bảo Đại đã hiểu tình thế nguy nan nếu không lui. Anh em không Diệm cố bám nên phải chết, còn Bảo Đại vì biết mà rút lui nên sống thọ.Hơn nữa, Bảo Đại là người thông minh và nhân hâu nên đã gọi các thủ túc sang Pháp sau khi trao quyền cho NGô Đình Diệm )



II. CHIẾN TRANH VIỆT NAM

Hiệp định Geneve qui định sẽ tổ chức bầu cử thống nhất toàn quốc năm 1956. Mỹ và những người chống cộng tại Nam Việt Nam không muốn miền Nam rơi vào tay cộng sản. Ngoại trưởng John Foster Dulles và tổng thống Dwight D. Eisenhower quyết định ủng hộ lực lượng chống cộng miền Nam Việt Nam và cùng lúc này, tổ chức SEATO ( Southeast Asia Treaty Organisation) ra đời. Tổng thống De Gaule lên mặt dạy đời gửi thư khuyên Mỹ đừng lính líu đến vấn đề Việt Nam.


Lúc này, tại Mỹ, Kennedy lên làm tổng thống. Ông chủ trương bảo vệ hoà bình thế giới. Năm 1961, ông gửi tiển bạc và tổ chức đạo binh hòa bình ( Peace Corps) gồm những người Mỹ thiện nguyện sang giùp các nước nghèo đói. Ông chủ trương một chính sách ngoại giao mới,liên lạc với Liên Bang Sô Viết để giải quyết một cách hòa bình về các điểm nóng quốc tế như Đức, Cu Ba, và Đông Dương.
Được Mỹ ủng hộ, Ngô Đình Diệm giết và bỏ tù các nhân viên quốc gia không theo ông, tiêu diệt đảng phái và tôn giáo. Oâng đã bỏ tù 100 ngàn người trong đó có các cán bộ cộng sản (2) . Cũng theo tài liệu trên, Ngô Đình Diệm ban ân huệ cho Thiên Chúa giáo mặc dầu Thiên Chúa giáo chỉ chiếm 10%, và đàn áp Phật giáo. Sự đàn áp công khai là vụ cảnh sát Diệm đốt các Phật tử vào ngày 8-5-1963 tại đài Phát thanh Huế trong lễ Phật đản, đồng bào tụ tập như thường lệ để nghe nhạc và chào đón các chương trình Phật đản. Và lúc này chính quyền Kennedy coi như tổng thống Ngô Đình Diệm và tập đoàn của ông đã thất bại.


Bị Ngô Đình Diệm chống cuộc bầu cử thống nhất toàn quốc vào năm 1956, đảng Cộng sản Việt Nam trong tháng 5 năm 1959 rồi tháng 9-1960 quyết định xâm chiếm miền Nam bằng võ lực. Vào ngày 20 tháng chạp năm 1960, cộng sản Bắc Việt dựng lên Mặt Trận Giải Phóng miền Nam do Nguyễn Hữu Thọ làm bù nhìn để dối gạt quốc tế và quốc nội.
Tổng thống Kennedy là vị tổng thống thứ ba ủng hộ chính sách chống cộng tại Việt Nam, và là vị tổng thống thứ nhất đã mở rộng và nâng cao chiến tranh tại Việt Nam. Năém 1961, Tổng thống Kennedy đã viện trợ quân sự 65 triệu đô la Mỹ, và viện trợ kinh tế136 triệu mỹ kim , và cuối năm gửi 3,200 nhân viên quân sự qua Việt Nam.
.Từ 1962 đến 1963, ôâng tăng số cố vấn quân sự lên đến 16.000 người. Lúc này, Mỹ bất bình vì sự bất lực và tham nhũng, việc ăn cắp viện trợ Mỹ của tập đoàn Ngô Đình Diệm. Người Mỹ tỏ ý Ngô Đình Nhu phải đi khỏi nước. Ngô Đình Diệm phản đối việc đưa quân Mỹ vào Việt Nam, vi ông sợ quân Mỹ vào sẽ lật đổ ông.(Thời tổng thống Lyndon Baines Johson chiến tranh leo thang trong đó có tàu Madox tại vịnh Bắc Việt, rồi Mỹ oanh tạc Bắc Việt và nâng số quân đội Mỹ lên 200,000 vào cuối 1965, rồi 540,000 vào cuối năm 1968).
Theo Robert K. Brigham, giáo sư trường Vassar College, trong bài BattlefieldVietnam, năm 1961, tổng thống Kennedy gửi một phái đoàn sang Việt Nam điều tra tình hình để viện trợ cho Nam Việt Nam. Bản báo cáo này được gọi là ‘’Bạch Thư tháng chạp năm 1961’’( December 1961 White Paper). Một số cố vần của tổng thống khuyên tổng thống Kennedy nên rút lui khỏi Việt Nam và gọi Việt Nam là một thung lủng chết (dead-end valley).

Tổng thống Kennedy chọn con đường trung dung. Ông không viện trợ ồ ạt, mà cũng không rút lui.Mỹ giúp kế hoạch "Âp Chiến lược" để cô lập Việt Cộng ra khỏi nông thôn.
Cùng lúc này, tổng bí thư đảng cộng sản Liên Bang Sô Viết là Nikita Khrushchev. Ông này chĩ trích chính sách độc tài tàn bạo của Stalin và chủ trương sống chung hòa bình với tư bản.


Khác với Truman và Eisenhower cứng rắn chống cộng, Kennedy tin tưởng có thể dùng đàm phán để giải quyết xung đột thế giới.Nhất là ông tin tưởng vào lý thuyết sống chung hòa bình của Khrushchev là một cơ hội tốt để đàm phán cho hòa bình thế giới! Nhưng ông thất vọng. Mặc dù Khrushchev chủ trương sống chung hòa bình, thế lực của ông rất yếu, bị phe diều hậu trong đảng chống đối, nên ông không thể theo con đường hòa bình, trái lại phải theo chính sách "giải phóng thế giới" của đảng Cộng sản, và đến năm 1964, ông mất chức và bị quản thúc tại gia. Tại hội nghi Vienne năm 1961, Kennedy và Nikita Khrushchev gặp nhau, Kennedy muốn giải quyết hòa bình nhưng Khrushchev lại coi đó là một dấu hiệu Mỹ yếu kém nên không chấp thuận. Kết quả chíến tranh lạnh vẫn tiếp tục, và Kennedy vẫn phải tiếp tục chính sách của các bậc tiền nhiệm, trong đó có việc ủng hộ Nam Việt Nam. Tuy vậy, tổng thống Kennedy vẫn tiếp trục tìm kiếm hòa bình, Kennedy giao cho đại sứ Mỹ John Kenneth Galbraith tại An Độ, thực hiện việc liên lạc với Bắc Việt vào tháng 4, năm 1962 qua trung gian ngoại giao Ấn Độ ( Kennedy, relying on his ambassador to India (3)

Và theo sự hối thúc của Nerhu, Galbraith gặp ngoại trưởng Ba Lan Adam Rapacki đã trình bày ý định của tổng thống Kennedy là ngưng chíến tại Việt Nam và tổ chức bầu cử mới tại miền Nam, nhưng việc không thành.

Năm 1962, Kennedy bổ nhiệm Mac Manara làm bộ trưởng Quốc Phòng và định 1965, Mỹ sẽ rút lui khỏi Việt Nam (He had Secretary of Defense McNamara in 1962 to lay out plans for American withdrawal by 1965.)(4)


Và ngày 11tháng 10 năm 1963, Kennedy ký lệnh hồi hương 100,000 binh sĩ Mỹ vào cuối năm 1963 và khởi sự mật đàm. Sau nay, công cuộc mật đàm vẫn tiếp tục (5).
Tại sao Mỹ muốn đàm phán và rút lui khỏi Việt Nam?
Có lẽ Kennedy nhận thấy hòa bình và đàm phán hòa bình là giải pháp tốt cho nhân loại thoát hiểm họa nguyên tử.
Sau vụ vịnh Con Heo, Mỹ bị Liên Sô uy hiếp phải rút lui có lẽ tinh thần chiến đấu không còn.
Liên Sô thắng thế về khoa học vì họ đã lên không gian trước. Về quân sự, họ đã đặt hỏa tiển khắp nơi.
Chính quyền Diệm tham nhũng, ăn cắp viện trợ, mất lòng dân chúng.
Mỹ không muốn vì những nước nhỏ như Việt Nam, Cu Ba, Triều Tiên mà đương đầu với Nga Hoa, và gây ra trận đại chiến thứ ba.
Chính quyền Ngô Đình Diệm đã làm cho nước Mỹ chia rẽ. Người chống Diêm,kẻ ủng hộ Diệm làm Kennedy điên đầu. Kennedy than thở với Charles Barlett:
Trời ơi! Chính phủ tôi bị chia năm xẻ bảy!
Robert Kennedy thì nói: Lần độc nhất trong ba năm nay, chính phủ tách làm đội! Diệm là một lãnh đạo xấu xa! (6)

Phật giáo biểu tình mạnh me,õ kết cuộc đưa đến đảo chính Diệm Nhu.Nhiều người theo phe Diệm Nhu, kết tội các tướng lãnh và Phật giáo đã đảo chánh và giết Diệm Nhu.Theo Robert K. Brigham, Mỹ giải quyết tình hình bằng cách chấp thuận cuộc đảo chánh của các tướng lãnh Việt Nam cộng hòa.Thế là cuộc đảo chánh Diệm được tiến hành ngày 1-11-1963 và hai anh em Diệm Nhu chết. Theo giáo sư John Prados, CIA đã chi 42, 000 đô la Mỹ cho cuộc đảo chánh. õTheo tin Washington D.C.,ngày 5 tháng 11 năm 2003 – một cuốn băng của tòa Bạch Ốc cho biết Kennedy và các nhân viên cao cấp đã chấp thuận kế hoạch lật đổ Diệm vào ngàý-11-1963 (7).

Theo John Prados, thì ông Roger Hilsman bật đèn xanh cho các tướng lãnh đảo chánh.
Về cái chết của Diệm Nhu có nhiều ý kiến mâu thuẫn.Lẽ dĩ nhiên, những phần tử thân Diệm Nhu hay đảng Cần Lao kết tội Phật giáo , quân đội Cộng Hòa, và một số thù hận Kennedy. Một số tài liệu chỉ nói chính quyền Kennedy chủ trương lật đỏ Diệm mà không nói là giết hai anh em Diệm Nhu. Tuy nhiên, một số tài liệu cho rằng do thủ tiêu Diệm Nhu, chính quyền Kennedy biến chiến tranh Việt Nam thành chiến tranh của người Mỹ(By participating in the removal of South Vietnam's President, Kennedy had made the United States directly responsible for the fate of South Vietnam. What had been Vietnam's war became America's war) (8)


Một số tài liệu nói rằng chính quyền Kennedy giết Diệm Nhu. Nhưng chính quyền Kennedy là ai? Phải chăng tổng thống Kennedy? Không có tài liệu nào chứng tỏ rõ rệt tổng thống Kennedy hạ lệnh giết Diệm Nhu. Năm 1975, một ủy ban điều tra của Tòa Thánh về cái chết của hai ông Diệm Nhu. Kết quả một số cho rằng tổng thống Kennedy không liên can đến việc giết Diệm Nhu, nhưng một số kết tộiKennedy . Kết luận của Giáo Hội là Washington không chủ tâm sát hại Diệm Nhu (9)
Nhiều tài liệu cho rằng Kennedy không muốn giết hai anh em Diệm Nhu. Đại tướng Maxwell Taylor viết rằng ‘’khi nghe tin Diệm Nhu bị giết, Kennendy nhảy chồm ra khỏi phòng với cái nhìn xúc động và tái mét mặt ‘’. Còn Jack Kennedy thì thóa mạ CIA là đồ hèn nhát (10). Theo Schlesinger, tổng thống nghe tin Diệm Nhu chết thì mặt tối sầm và rung rẩy.Sau vụ vịnh Con Heo, tôi chưa bao giờ thấy tổng thống bị rối loạn như thế! (11)

Tuy nhiên, theo tàiliệu khác, nhiều lần các nhân viên cao cấp Mỹ định đảo chánh Ngô Đình Diệm nhưng Kennedy hạ lệnh cho CIA và lính Mỹ bao vệ Ngô Đình Diệm (12). Theo John Prados trong bài JFK and the Diem Coup (13),sau khi hai ông Diệm Nhu chết, tổng thống Kennedy hạ lệnh cho ông Wlliam R. Corson mở cuộc điều tra. Kết quả cho biết là do Averell Harriman ra lệnh, và Henry Cabot Lodge thi hành (Ngo Dinh Diem, Demopedia). Theo Corson, Harriman tự ý làm, không hỏi tổng thống hoặc các luật gia. Lúc 4 giờ 30 ngày 1-11-1963, tổng thống Diệm gọi điện thoại cho đại sứ Cabot Lodge, và đại sứ cho biết là Mỹ không bảo đảm tánh mạng cho anh em ông Diệm.
Những tài liệu trên cho ta biết nhiều vấn đề:


1.Từ 1961, tổng thống Kennedy đã nghĩ đến giải quyết hòa bình thế giới bằng đàm phán.
2.Cũng từ lúc này, chính phủ Mỹ đã muốn rút lui khỏi Việt Nam chứ không phải do sinh viên biểu tình hay chính sách thay đổi hoặc vì Mỹ thất trận.
3. Vì Mỹ thẳng thắn,mở miệng cầu hòa trước cho nên phe cộng sản nghĩ rằng Mỹ kém ý chí chiến đấu. Trong chiến tranh, kẻ nào thiếu ý chì thì sớm muộn cũng tháo chạy cho nên họ không thèm đàm phán mà tăng cường chiến tranh, áp dụng chiến thuật lấy quân sự bảo đảm cho đàm phán thắng lợi. Họ chỉ bằng lòng vào bàn hội nghị sau khi họ đã chiếm nhiều thắng lợi quân sự.

4. Họ không thèm đàm phán vì họ đã nắm được tập đoàn Ngô Đình Diệm.
5.Và Mỹ cũng muốn bảo đảm đàm phán thắng lợi, không muốn miền Nam sụp đổ trước khi đàm phán nên buộc họ phải đem quân qua Việt Nam. Và như vậy, Mỹ đem quân qua Việt Nam là theo chính sách thăng bằng lực lượng để giữ hòa bình, và không phải Mỹ xâm lược Việt Nam. Và cũng vì thế, Mỹ không muốn thắng lợi quân sự, nghĩa là không muốn đánh thắng mà chỉ muốn đánh cầm chừng cho đàm phán. Đàm phán xong là rút quân.
Sau 1975, chúng tôi còn ở Việt Nam, được một đại tá họ Nguyễn đã làm phó tỉnh trưởng nói rằng trong khoảng 1961-1962, tổng thống Ngô Đình Diệm được hồng y Spellman cho biết Mỹ đang thương thuyết với Nga và Trung cộng về hòa bình Việt Nam. Vì vậy, tổng thống Ngô Đình Diệm đã tính việc qua mặt Mỹ, bắt tay với cộng sản. Việc này được nhiều tác giả khác đã đề cập đến như Đỗ Mậu, Trần Văn Đôn, Nguyễn Văn Châu và nhiều tài liêu khác(14). . .


Vị đại tá trên cũng cho biết trong thời gian này, ông Diệm thường mượn cớ đi kinh lý các nơi mà bàn bạc chuyện bí mật với đàn em vì không dám bàn trong dinh Độc Lập sợ CIA biết được. Và ông cũng cho hay việc họp mật với cộng sản đã xảy ra nhiều lần. Một vị sĩ quan khác cho biết trong lúc hành quân xe tăng, đại bác kéo vào rừng, chưa chi đã có lệnh bỏ lại hết và rút lui. Một sĩ quan khác cho biết trong mật khu Việt cộng thứ gì cũng có. Thuốc tây của Trang Hai, La Thành và các nhà dược phòng máu mặt chân tay Diệm Nhu chất cả đống như núi! Nguyễn Chánh Thi đã cho biết giám mục Ngô Đình Thục bắt tay với cộng sản. Và dân Việt Nam đã biết việc Ngô Đình Cẩn bán gạo cho cộng sản. Như vậy, ta có thể nói gia đình họ Ngô bắt tay vời cộng sản từ lâu.
Sau 1975,tại trường Đại Học Văn Khoa, chúng tôi được một cán bộ cộng sản phát biểu Ngô Đình Diệm là người yêu nước. Tôi ngạc nhiên hết sức. Sau này đọc nhiều tài liệu mới hiểu ông Diệm được xếp loại yêu nước vì ông cũng như ‘’trí thức yêu nước’’, ‘’Việt kiều yêu nước’’ nghĩa là những người thân cộng hay đầu hàng cộng sản.Nhân dân Việt Nam và Mỹ đã lầm Ngô Đình Diệm là người chống cộng.


Có người như Nguyễn Văn Châu cho rằng Ngô Đình Diệm bắt tay với cộng sản là vì hòa bình Việt Nam. Mỹ phải trăm cay ngàn đắng mới đàm phán với cộng sản. Riêng cái bàn tròn, bàn vuông cũng đã mất hai năm! Oâng Diệm làm sao mà đương đầu với cộng sản!. Oâng thương thuyết là mắc mưu cộng sản. Thương thuyết là đầu hàng cộng sản. Thương thuyết là chỉ mong cộng sản ban cho gia đình ông và tập đoàn ông một vài ân huệ. Sự thực thì gia đình họ Ngô đã bắt tay với cộng sản từ lâu, rõ nhất là vụ Ngô Đình Cẩn bán gạo cho cộng sản, thứ đến là vụ Ngô Đình Thục kinh doanh gỗ, và thứ ba là việc các cha cố đưa cộng sản vào dinh Độc lập. Trước 1975, một số cha cố và trí thức như linh mục Trần Hữu Thanh, Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Lý Chánh Trung chửi Thiệu tham nhũng, hoặc Nguyễn Văn Châu sau này sang Pháp bắt tay với cộng sãn là vì họ theo Ngô Đình Diệm trở cờ. Người Mỹ phải thanh toán nhà Ngô gấp vì sợ họ đầu hàng cộng sản, treo cờ đỏ sao vàng ở dinh Độc lập rồi tuyên bố đuổi Mỹ ra khỏi Việt Nam.


 Mỹ đàm phán chưa thành mà Ngô Đình Diệm bắt tay với cộng sản thì tiền bạc, vũ khí và tánh mạng của mấy chục ngàn binh sĩ Mỹ coi như vô ích, và làm trò cười cho thiên hạ!Và cho đến nay vẫn chưa thấy tài liệu nào của Mỹ đề cập đến việc Ngô Đình Diệm bắt tay với cộng sản vì họ sợ ‘’ xấu chàng hổ ai’’. Thật là mất mặt nước Mỹ đã tốn tiền của ủng hộ một chính phủ đầu hàng cộng sản!Và nhục nhã cho CIA tai mắt khắp nơi mà không biết người người ta đã phản bội mình! Nhiều người trách các tướng lãnh phản chủ nhưng tại sao họ không trách Ngô Đình Diệm phản chủ? Trái lại họ đã sung sướng khi Ngô Đình Diệm phản chủ!


Vì trung thành với đất nước Việt Nam,khi Ngô Đinh Diệm và bè lũ phản bội dân tộc Viễt Nam, các tướng lãnh và quân độiï phải ra tay càn quét bọn bất trung bất nghĩa đã phản bội chính nghĩa quốc gia.Ngô Đình Diệm chết là do lòng tham của ông. Người giết ông Diệm là lòng gian tham của ông, gia đình ông và tập đoàn của ông, không phải ai hết! Không phải Dương Văn Minh, Đỗ Mậu, Mai Hữu Xuân hay đại úy Nhung. Cũng không phải Kennedy, Cabot Lodge, không phải Phật giáo mà đó là luật chính trị, luật giang hồ và quả báo. Phản quồc, bộâi chủ và gian tham tàn ác thì khó vẹn toàn!

Chỉ tiếc rằng giải quyết tập đoàn Ngô Đình Diệm là chuyện nhỏ, ‘’giết gà cần gì phải dùng dao mổ trâu’’?. Nước Việt Nam đã bị thực dân Pháp cài vào cái thế tôn giáo tranh chấp để có lợi cho cuộc xâm lược của thực dânï. Vết thương chưa lành thì người Mỹ lại dùng Phật giáo để mổ cái ung nhọt của họ, khiến cho nhiều người từng thọ ơn Nhu Diệm nay vẫn hậm hực với Phật giáo!Và một điều khó hiểu là tại sao những người được Mỹ huấn luyện, được Mỹ tin dùng hầu hết đều quay trở lại chống Mỹ? Phải chăng Mỹ dùng người chỉ chú trọng ở thực dụng mà coi nhẹ đạo đức?

Trong thời gian ở lại tại Việt Nam, tôi đã đem việc Mỹ năm 1961-1962 mật đàm với cộng sản và dự định rút lui khỏi Việt Nam. Các bạn tôi đều phản đối, cho rằng năm 1963, Mỹ mới đem quân vào Việt Nam. Chưa vào sao đã ra? Đó là chuyện phi lý.


Thật vậy, con người hiểu biết là do ngũ quan và do lý luận. Nhưng lý luận không đủ. Cần phải có thực tế chứng minh. Mặt khác, có nhiều loại lý luận. Thí dụ;ở toán pháp bậc tiểu học thì 5 – 8 không thể được, nhưng trong đại số học bậc trung học, 5-8 vẫn được. Và trong cuộc sống, làm 5 đồng, tiêu 8 đồng là chuyện thường. Cũng vậy, một bà trung tá cảnh sát cộng hòa cho biết hồi trước nghe nói ngoài bắc phải xếp hàng mua rau muống, bà cười ngất, cho là xạo, vì rau muống là thứ hạ cấp, quý hiếm gì mà phải xếp hàng! Sau 1975,bà mới thấy đó là sự thật! Sau 1955, nghe đồng bào di cư nói ngoài bắc chỉ có vài mẫu ruộng là bị kết tội địa chủ, hoặc ngoài bắc dân chúng bị kềm kẹp, đồng bào trong Nam không tin. Ba mẫu ruộng sao gọi là địa chủ? Các nhà cách mạng như bác Hồ, Lê Duẩn, Trường Chinh lẽ nào lại làm hại nhân dân và tước đoạt mọi thứ tự do của nhân dân? Vậy mà những cái vô lý đó lại là sự thực!


Thật vậy, năm 1961-1962, tổng thống Kennedy đã dự trù rút lui quân sĩ Mỹ ra khỏi chiến tranh Việt Nam. Các vị tổng thống sau Kennedy cũng chỉ thi hành đường lối của vị tiền nhiệm mà thôi! Độc hổ nan địch quần hồ! Mỹ rút lui, một mình Việt Nam tự do sao có thể chống lại Nga Hoa? Quốc sách của một cường quốc cũng phải đợi lâu lắm mới hoàn thành.Kế hoạch của Kennedy từ 1961- 1962 phải đến 1972 mới đi đến hội nghị Paris để Mỹ rút luikhỏi Việt Nam! Cái thất bại của miền nam đã quyết định từ lâu!



CHÚ THÍCH
1.Anh em ông Diệm là quan lại và trí thức lại chơi trò gian manh bần tiện.
Họ cho chân tay loan truyền trong dân dân ‘’giấy xanh bỏ giỏ, giấy đỏ bỏ bì’’ nghĩa là phiếu xanh ( Bảo Đại ) thì bỏ giỏ rác, còn phiếu đỏ ( Ngô Đình Diệm) thì bỏ vào bì thư. Ông Diệm chơi trò độc diễn, được Mỹ là nước dân chủ ủng hộ,chân tay Diệm kiểm phiếu và loan báo kết quả thì nhất định là thắng lợi 99,90%. Cái dân chủ gỉả hiệu và đạo đức giả cầy của họ Ngô đã lộ rõ qua hành động này!Họ cũng như cộng sản bất chấp thủ đoạn! Than ôi, tài liệu Mỹ lại nói thủ đoạn gian manh này là cùa Lansdale ! http://www.spartacus.schoolnet.co.uk/COLDlansdale.htm

2. http://www.spartacus.schoolnet.co.uk/VNngo.htm
3. http://demopedia.democraticunderground.com/index.php/North_Vietnam> in April 1962 through a senior Indian diplomat, according to a secret State Department cable that was never dispatched ).
4 John Pike http://www.globalsecurity.org/org/staff/pike.htm http://www.globalsecurity.org/military/ops/vietnam2.htm .
5.Sau khi Kennedy chết, các vị kế nhiệm vẫn tiếp tục chính sách của Kennedy, tiếp tục tìm kiếm giải pháp hòa bình. Năm 1966, đại sứ Mỹ Henry Byrobe gặp lãnh sự Vũ Hữu Bình tại Ngưỡng Quang ( Miến Điện) nhưng thất bại. Mỹ lại nhờ nhà ngoại giao Canada là Chester Ronning, rồi Janusz Lewandoski, thành viên Ba Lan trong Uỷ Hội Giám sát Quốc Tế, và đại sứ Ý là Giovanni D’ Orland làm trung gian ( Nguyễn đức Phương, Những trận đánh lịch sửº trong chiến tranh Việt Nam 1963-1975,.đåi Nam ,USA,1993,tr.34. ).
6. Michael Beschloss, The Crisis Years, p. 653.
7. http:// wu.edu/~nsarchiv/NSAEBB/NSAEBB101
8. http://www.vietnamwar.com/PresidentNixonsRole.htm
9.John Prados, JFK and the Diem coup. Posted - November 5, 2003.
http://www.gwu.edu/~nsarchiv/NSAEBB/NSAEBB101/
10. Herbert Parmet, JFK: the Presidency of John F. Kennedy, p. 335.
11. Arthur Schlesinger, A Thousand Days, p. 997
12. http://www.spartacus.schoolnet.co.uk/VNngo.html
http://www.spartacus.schoolnet.co.uk/VNngo.htm
13. http://wwwgwu.edu/~nsarchiv/NSAEBB/NSAEBB101/
14. Son Trung. Dân tộc Việt Nam hai lần bị lường gạt. Bên Kia Bờ Đại Dương, số
43, tháng4-2002 http://sontrung.fcpages.com


TÀI LIỆU

1. Robert K. Brigham. Battlefield Vietnam: A History.
http://www.pbs.org/battlefieldvietnam/history
2. http://vietnam.vassar.edu/overview.html
3. http://www.vietnamwar.com/PresidentNixonsRole.htm
4. http://www. freedomspeace.blogspot.com/2005/ 01/kennedys-vietnam-all-over-
again.html
5. http:// www.dummies.com/WileyCDA/DummiesArticle/id-1221.html
6. http://www.csulb.edu/~sberk/JFKetc.htm
7. www.spartacus.schoolnet.co.uk/VNngo.htm
8. John Prados http://www. gwu.edu/~nsarchiv/NSAEBB/NSAEBB101/
9. http://www.demopedia.democraticunderground.com/
index.php/Ngo_Dinh_Diem
10.Nguyễn đức Phương, Những trận đánh lịch sử trong chiến tranh Việt Nam 1963-1975,.Đại Nam ,USA,1993,tr.34. ).

25. HIỆN TÌNH PHẬT GIÁO VIỆT NAM

*
BÀI I: GIAI ĐOẠN 1975- 1995


Mục đich cộng sản là tiêu diệt tư bản,thanh trừ tôn giáo,kìm kẹp trí thức.Họ chống tư bản vì tư bản bóc lột vô sản,thanh trừ tôn giáo vì tôn giáo là thuốc phiện, còn trí thức là những kẻ không thật lòng tuân phục cộng sản.
Trước 1975,nhiều trí thức miền Nam tin tưởng rằng cộng sản đã thay đổi,đã tiến bộ.Và sau khi khối Xô Viết tan rã, Mỹ công nhận và bang giao với cộng sản, thì số người này tăng thêm,nhất là khi cộng sản khoác chiêu bài đổi mới.

Cộng sản ,nhất là cộng sản Á châu không bao giờ thay đổi con đường chuyên chính vô sản, vì đó là lẽ sống, là quyền lợi của họ. Cộng sản chỉ thay đổi vì kinh tế , và chỉ thay đổi mạt kinh tế mà thôi.Thay đổi chính sách kinh tế nghĩa là mở cửa cho tư bản đằu tư thì tư bản sẽ mang tiền đến cho họ xài. Còn mọi chính sách về chính trị ,xã hội,văn hoá,tôn giáo thì không thay đổi,nếu có thì cũng là hoa hoè, là giả dối cho vui lòng phe tư bản tới đầu tư, hoặc là có lợi cho túi tiền của họ.

Sau ngày 30 tháng 4 -1975 là đến ngày Phật đản, cộng sản cấm Phật giáo tổ chức lễ bái.Hành động này cho tât cả Phật tử, đặc biệt là những kẻ thân cộng thấy rõ bộ mặt thật của cộng sản.

Trươc 1975, tôn giáo nào cũng bị cộng sản cài người vào . Trong hàng ngũ lãnh đạo Phật giáo đã có một số cộng sản nằm vùng, hoặc làm tay sai cho cộng sản. Thượng tọa Thiện Minh là một đảng viên cộng sản nhưng sau vụ cộng sản tàn sát đòng bào cố đô Huế năm mậu thân 1968, ông đã từ bỏ cộng sản.Tại Sàigòn,Võ Đình Cường đã dến trung tâm Thanh Niên đường Công Lý bắt thượng tọa tuyên thệ trước cờ Đảng, song hai bên lớn tiếng, Thiện Minh dọa kêu cảnh sát, Võ Đình Cường mới bỏ đi. Sau đó cộng sản ám sát thượng tọa cho nên” thượng tọa mất bàn tọa” (1). Trước và trong ngày 30 tháng tư, nhiều Phật tử khuyên thượng tọa nên lánh ra nứơc ngoài, song thượng tọa chấp nhận ở lại chịu chết để cho danh được trường tồn. Kết quẳ thượng tọa đã chết bi thảm trong khám Chí Hòa năm 1975.


Vì cộng sản cấm Phật giáo tổ chức lễ Phật đản, cho nên các vị lãnh đạo Phật giáo định tiến hành việc tranh đãu.Mọi mưu tính đều bị Thích Minh Châu báo cáo với cộng sản. Cộng sản lập tức đối phó,lập giáo hội mới. Các vị lãnh đạo Phật giáo phản đối cho nên cộng sản phong tỏa chùa chiền, bắt Quảng Độ, Huyền Quang, Thông Bửu ..., người ra Bắc, kẻ ở Trung . Một hội Phật giáo mới được dựng lên mà Thich Minh Châu là tổng thư ký, hoà thượng Trí Thủ làm Tăng Thống. Minh Châu là một kẻ bán thế xuất gia, là con trai của cụ nghè Đinh Van Chấp,ở Nghệ An. Khoảng 1960, Minh Châu được du học ở Ấn Độ,và khoảng 1964,Minh Châu trở về với cấp bàng tiến sĩ Phật học .Trong khoảng 1960, tổng thống Ngô Đình Diệm sang thăm Án Độ, Minh Châu không cùng phái đoàn Việt kiều đón tiếp tổng thống Việt Nam, sau Minh Châu được cộng sản Việt Nam cử đi tham dự hội nghị Phật giáo tại Trung cọng (2). Khi làm tổng thư ký giáo hội quốc doanh, Minh Châu luôn luôn đi Hà Nội, đi Liên Xô cho dù tuổi gìà, huyêt áp rất cao. Sự kiện này cho chúng ta thấy trước và sau 1975, Minh Châu giữ một vai trò rất lớn trong mặt trận tôn giáo Việt Nam và quốc tế.


Trong khoảng 1985, một số tu sĩ và tín đồ Phật giáo tổ chức chống đối cộng sản mà cơ sở chính ở chùa Già Lam, Gia Định,là nơi đã từng là căn cứ chống Ngô Đình Diệm. Một sô lớn tinh hoa của Phật giáo như Trí Siêu, Tuệ Sĩ...đã bị bắt trong dịp này. Hòa thượng Trí Thủ, trụ trì chùa Già Lam,và cũng là Tăng thống của cái giáo hội bù nhìn,tay sai, rất thương đám học trò ưu tú này, lên xin công an thành phố tha cho Tuệ Sĩ, Trí Siêu...

Giám đốc công an không thèm tiếp mà còn cho đàn em mắng mỏ, miệt thị và đuổi Trí Thủ về. Hôm đó, hoà thượng Trí Thủ ra về, tức giận mà chết ngay. Người ta còn nói rằng công an thành phố bao lâu nay tìm một người có tên là Nguyễn X...,có liên lạc với Bảo Đại, nay mới biết Nguyển X... chính là Trí Thủ !(3)Khoảng 1990,phong trào Phật giáo lại sôi động với cái chết của hoà thượng Đôn Hậu tại Huế. Hòa thượng là tổng thư ký Viện Hóa đạo trước 1968 . Sau tết mậu thân 1968, hoà thượng bị cộng sản bắt lên chiên khu và đóng một vai trò bù nhìn trong Mặt trận Tổ quốc. Sau 1975, cộng sản cho hoà thượng làm dân biểu quốc hội song hòa thượng nại cớ tuổi già sức yếu, không tham gia bất cứ hoạt động chính trị nào do cộng sản xướng xuất. Khi hoà thương mất, hoà thượng để lại di chúc gồm những điểm sau:

- Tang lễ của ngằi được tổ chức đơn giản, không để cho chính quyền thăm dự hoặc tổ chức.
-Ấn Tổng thư ký Viện Hóa đạo nay giao lại cho hoà thượng Huyền Quang.
-Yêu cầu Phật giáo quốc nội và quốc ngoại đoàn kết. Công việc chấn chỉnh Phật giáo ủy cho hoà thượng Huyền Quang .

Việc này đưa lại hai khó khăn cho cộng sản:
1-Cọng sản đã lập nên giáo hội quốc doanh, nay Đôn Hậu lại giao ấn Tổng thư ký cho Huyền Quang, và nhiệm vụ xây dựng Phật giáo cho Huyền Quang là kẻ chống đảng, tạo thanh thế cho giáo hôi Phật giáo cũ, và phủ nhận uy danh của giáo hội nhà nước.

2-Xưa nay, cộng sản đề cao hoà thượng Đôn Hậu, nay di chúc này,vạch rõ mọi gian trá của cộng sản,họ chỉ cưõng bách bắc cóc và lợi dụng danh nghĩa của hòa thượng Đôn Hậu và bao nhiêu người khác. Sự kiện này lại còn nói lên tấm lòng chán ghét và ghê tởm cộng sản của Phật tử và nhân dân Việt Nam .


Măc dầu di chúc này đã nói rõ rằng hoà thượng không muốn chính quyền tổ chức đám tang, chính quyền vẫn giữ thể diện, và tỏ ra mình có uy quyền, cho công an bao vây chuà Từ Đàm cướp xác hoà thượng. Song các Phật tử đã bí mật mang nhục thể hoà thưộng về chùa Thiên Mụ, và tổ chức đãu tranh bảo vệ. Họ tổ chức năm, sáu lớp bao vây . Lớp ngoài cùng là ở sân chuà, và bên linh cửu là hàng trăm người vây xung quanh,họ đã ngôi xuống sãn sàng bên nhửng thùng xăng, nếu công an xông vào là Phật tử châm lửa.
Trước khí thế dũng mãnh của Phật tử, cọng sản lui bước,nhưng sau đám tang, cộng sản tiến hành bát bớ các tăng ni và Phật tử.


Ngày nay, tại các chùa chiền Việt Nam hầu hết có tay chân công an ,hoặc công an ở trong chùa điều hành,kiểm soát mọi việc.Có thể nói rằng số lớn tăng ni ăn lương công an, vì họ là công an, hoặc kẻ tu hành nhưng phải làm việc cho công an. Số tăng ni rất hạn chế. Những ai không có hộ khẩu trong chùa trước 1975 thì không được ở trong chùa, cho dù là họ ở cạnh chùa. Trước đây, cộng sản đã có kế hoach đuổi dân Sàigon ra khỏi thành phô,và qui tụ ở những khu kinh tế mới, trong đó có công chức,binh sĩ
( sĩ quan đã đi tù ),phật tử, giáo dân...Nhưng may thay,bọn Pôn Pót đã phá sạch các khu kinh tế mới ven biên giới, cho nên kế hoạch này bị phá sản.
Trước đây, cộng sản đã ẩn náu tại nhà thờ, nhà chùa,nhà trường... cho nên sau 1975, cộng sản kiểm soát gắt gao tôn giáo và giaó dục. Tăng ni là công an, mà phật tử cũng là công an cho nên bậc tu hành và phật tử chân chính nhìn nhau rất bở ngở ở chốn thiền môn..

Giáo hội quốc doanh chỉ là tay sai, Minh Châu, Trí Thủ cũng chỉ là bù nhìn, trên cùng là người em gái của Lê Đức Thọ nắm quyền chỉ huy. Bọn Minh Châu mỗi khi có việc gì phải thỉnh thị ý kiến của mụ. Cộng sản nắm mọi việc trong chùa. Cái thùng phước sương là do quyền đóng mở của công an, cho nên những phật tử khôn ngoan lên chùa lễ phật chứ không dem tiền nuôi cộng sản.

Trước đây, khoảng 1995, cộng sản có giới thiệu chùa Một Cột ở Thủ Đức. Cộng sản khoe khoang hòa thượng Trí Dũng là người của Đảng, và chùa này là cơ sở của đảng .Trước đây một vài tháng, hoà thượng được lệnh đảng sang Mỹ công cán. Quả thật ông này trước kia chống cộng dữ lắm nay lại theo cộng sản !


Tôi đã nhiều lần tới thăm chùa này .Chùa rất đẹp, đẹp hơn chùa Một Cột ở Hà Nội. Chuà Một Cột ở Hà Nội bị lăng ông Hồ lấn át. Còn chùa này cảnh trí khang trang, kiến trúc lại tân kỳ và phong phú. Ở giữa sân chùa là hồ cá rộng,cá từng đàn, từng con rất lớn, luôn luôn được du khách ném bánh mì cho ăn nên rất dạn và rất mập.Sau dó ít lâu, tôi trở lại thăm chùa, thăm hồ cá thì phong cảnh đổi khác. Chùa ít người đi, mà chư tăng cũng không còn thấy vào ra. Ao cá rất bẩn,xác xả đầy, nước trong ao đục ngầu, và không thấy cá bơi lội như trước. Hõi thăm mới biết cá đã bị những người trong “ao cá bác Hồ” sang bắt sạch. Tôi bước vào chùa thăm. Người có bổn phận tiếp khách xưng là cán bộ hồi hưu, được cử vào chùa công tác cho Mặt trận. Hõi thăm hoà thượng Trí Dũng thì đuợc cán bộ cho biêt hoà thượng bệnh nặng, muốn gửi thư từ hoặc tiền bạc, cán bộ sẽ nhận lãnh và giao cho hoà thượng.


Sự tình chùa Một Cột Thủ Đức cũng là hiện tình của các chùa chiền và Phật giáo Việt Nam hiện nay bị cộng sản thao túng.
Ngoài ra, Phật giáo đang gặp nhiều khó khăn khác như:
Chùa chiền lâu năm hư hại không tiền sửa chữa.
Một số chùa chiền bị tư nhân hoặc cơ sở nhà nước lấn chiếm.
Một số bị tư nhân hay các cơ quan nhà nước phá hoại như các chùa chiền ở Đồng Đăng Kỳ Lừa, Non Nước( Ngũ Hành sơn) Đà Nẵng, Bửu Long Biên Hòa ...đã hư hại vì tệ nạn nổ mìn phá núi lấy đá.
Một số công an giả sư chiếm chùa , hoặc bọn lưu manh theo cộng sản lấy chùa làm phương tiện kinh doanh, hay lường gạt,làm hoen ố thiền môn.


Một số có thể do công an tổ chức, có thể do bọn lưu manh bắt trai gái cạo đầu khoác áo vàng đi khất thực để kiếm tiền , dò la tin tức, và dò xét nhà giàu để trộm cướp. Trụ sở nhóm này ở khu Fatima,ngoại ô Saigon.
Cộng sản là kẻ thù của dân tộc và đạo pháp.
Những người yêu nước Việt Nam, yêu Phật giáo hãy sát cánh bên nhau tiêu diệt cộng sản để phục hưng Việt Nam và phục hưng Phật giáo.


____________

1998


BÀI II: GIAI ĐOẠN 1995-2008

Sau 2000, tư bản đầu tư vào Việt Nam và cộng sản Việt Nam càng giàu sụ, trở nên một thứ tư bản đỏ kiêu ngạo, hống hách và tàn ác công khai. Trong khi đó dân chúng càng nghèo khổ lại bị chúng lừa đảo , bóc lột, phải đem thân đi làm tôi mọi và làm gái bốn phương trời! Những dân thôn quê theo cộng sản như Củ Chi, Bến Tre, nay càng thấy rõ dã tâm của cộng sản. Vì vậy, càng ngày, cộng sản càng thất bại tại quốc nội và hải ngoại. Càng thất bại cộng sản càng điên rồ quyết phá hoại Phật giáo Việt Nam Thống Nhất và Cộng đồng hải ngoại. Dã tâm của chúng được thể hiện qua nghị quyết 36 của cộng sản Việt Nam. Cộng sản đã thực hiện các thủ đoạn khủng bố , dụ dỗ. và lừa đảo


1.Khủng bố, vu vạ:
Tại VIệt Nam, nếu ai không theo chúng thì bị chúng vu cho tội nọ, tội kia, rồi bị trục xuất ra khỏi chùa hoặc bị giam cầm. Tại hải ngoại, những vị sư can trường thì bị chúng vu vạ những điều xấu. Việc thông thường là chúng dùng phụ nữ, trẻ con đến chùa rồi chụp hình, vu cáo sư tội hãm hiếp. Ai yều bóng vía, sợ hãi phải đầu hàng chúng, rồi bị chúng sai khiến vào đường phản đạo pháp, phản nhân dân.


2. Dụ dỗ:
Tại quốc nội thì chúng khủng bố, không cần phải dụ dỗ. Tại hải ngoại thì chúng dùng chính sách phỉnh nịnh dụ dỗ nhất là những kẻ háo danh, háo lợi. Cái chính là dùng tiền bạc, địa vị. Trong tôn giáo cũng có nhiều kẻ giống Phạm Duy, Nguyễn Cao Kỳ.
Một số tu sĩ trong nước đã đã cam tâm làm tay sai công sản như Thích Minh Châu, Thích Thanh Từ, và gần đây là Lê Mạnh Thác, Tuệ Sĩ. .
Thích Trí Dũng, Thích Thanh Từ cũng như hồng y Phạm Minh Mẫn 80-90 tuổi lụ khụ cũng phải ra hải ngoại quyên tiền cho cộng sản dưới danh nghĩa xây cơ sở giáo hội hay cứu trợ thiên tai, giúp dân nghèo và trẻ khuyết tật..

Tại hải ngoại, một số tu sĩ hay cư sĩ như Trần Quang Thuận, Thích Quảng Ba, Thích Bổn Đạt.. . cũng nằm trong những trường hợp trên. Không riêng Phật giáo mà Thiên chúa giáo, Tin Lành, Cao Đài, Hòa Hảo cũng vì danh lợi, vì sợ hãi hoặc vì một tỳ vết nào đó mà phải trầm luân.
Những kẻ này theo cộng sản, cam tâm làm nô lệ, đồng lõa với bọn bán nước, cướp tài sản nhân dân và đất đai tổ tiên, nhưng họ vẫn lên giọng đạo đức : xóa bỏ hận thù, cầu nguyện cho kẻ ác, hòa hợp hòa giải. cứu trợ đồng bào, xây dựng chùa chiền nhưng thực sự dưới chiều bài này là làm tiền cho cộng sản và thực hiện những mệnh lệnh cộng sản nhằm đánh phá cộng đồng.

Thực ra, trong những nhà sư quốc nội và hải ngoại có những kẻ là cộng sản đội lốt sư để hoạt động trước và sau 1975. Ngày nay, một số người ra hải ngoại, giả làm sư, kêu gọi Phật tử mua chùa, góp tiền để họ có tiền gửi về cung phụng cho các vua quan tại Việt Nam và làm cơ sở hoạt động, phục vụ các tổ chức buôn lậu, rửa tiền, trồng cỏ, sản xuất bạch phiến,cùng nhập cảnh bất hợp pháp.
Lực lượng cộng sản ngày càng đông vì số nhân viên sứ quán Việt Nam đông đảo, số người Việt Nam du lịch, số du học sinh, số người xuất cảnh theo hôn nhân giả,hôn nhân thật. . .Trong số này không ít là cộng sản trà trộn, họ là công an, là gián điệp, là biệt kích.


Năm 2008, một biến cố lớn xảy ra cho Phật giáo Việt Nam sau nghị quyết 36 của cộng sản. Một số sư chống cộng đã đầu hàng như Lê Mạnh Thát, Tuệ Sĩ. . . Tại hải ngoại, giáo chỉ 9 của Ngài Huyền Quang và Quảng Độ đình chỉ hoạt động Phật giáo hải ngoại, vả lập một ban đại diện khác. Giáo chỉ này ra đời kịp thời cho nên tránh được sự đảo chánh của một số tăng ni xưa nay hoạt động cho Giáo hội Phật giáo Thống nhất nay trở cờ theo cộng sản như Phạm Duy, Nguyễn Cao Kỳ. Một số sư công khai hoạt động cho cộng sản, họ chống giáo chỉ 9 của Tăng Thống Huyền Quang. . Nay họ cũng dùng danh hiệu Phật giáo Thống Nhất để đánh lận con đen. Phật tử và đồng bào cũng như thế giới đã tín nhiệm hai vị sư Huyền Quang và Quảng Độ cùng giáo hội Phật giáo thống nhât. Chống lại giáo chỉ,chống lại hoà thượng Quảng Độ nghĩa là làm tay sai cho cộng sản.


Tại hải ngoại,mọi người đều có tự do kể cả người cộng sản. Họ không bị ai khủng bố, bỏ tù hay sát hại cho nên họ càng lộng hành, lộ rõ bộ mặt gian manh.

Đứng về lập trường dân tộc và tôn giáo, chúng ta cần nhận rõ những điểm sau:
1. Đừng mắc mưu cộng sản.
2. Phải phân biệt thiện và ác. Không tôn giáo nào khuyến khích cộng tác với bọn gian ác. Những ai làm tay sai cho bọn bán nước, hại dân đều là bọn ác quỷ, mặc dù chúng mặc áo thầy tu hay kẻ lên giọng nhân từ, đạo đức.
Đức Phật dạy rằng người Phật tử làm làm lành, lánh dữ, phận biệt Thiện và Ác như kinh Pháp Cú đã nói:

Chư ác mạc tác
Chúng thiện phụng hành.
Tự tịnh kỳ ý
Thị chư Phật giáo

諸惡莫作,眾善奉行,自淨其意,是諸佛教

Phải làm điều lành
Nên tránh điều quấy.
Để lòng trong xanh
Ấy lời Phật dạy.

Phật giáo quan niệm rằng người Phật tử nhất là các sa môn phải có Giới, Định Tuệ, Theo cộng sản, theo bọn cướp của, giết người, bọn bán nước hại dân là không giữ giới, thì không có định tuệ, bọn đó tu hành làm gì cho uổng công!
Trong các tôn giáo thường có những kẻ tu hành giả, họ là gián điệp của một thế lực nào đó, trong các nước cộng sản hầu hết là công an. Một số là chân tu, một số đi tu nhưng là những kẻ tham danh lợi. Tục ngữ tây phương có câu:” Cái áo không làm nên ông thầy tu” là vậy, Đức Phật khuyên các đệ tử nên phân biệt người chân tu và kè tu hành giả mạo và phải có thái độ nghiêm khắc với chúng.
Đức Phật dạy:

-“ Có những tỳ kheo mà các đệ tử không nên giao thiệp. Đó là hạng tỳ kheo mà giới định tuệ thấp kém. Các đệ tử hãy lánh xa bọn này ngoại trừ lòng thương hại chúng(3).

- Có những kẻ đi ra, đi vào, nhìn lên, nhìn sau, co tay, duỗi tay, mang đại y, mang bình bát thì các tỳ kheo vẫn đối xử như là những tỳ kheo tốt nếu không thấy họ lỗi lầm gì. Nhưng khi thấy họ phạm tội, và biết rõ kẻ ấy là một sa môn giả hiệu, sa môn rác rưởi, thì phải duổi người ấy ra ngoài. Tại sao vậy ? VÌ không thể để cho họ làm ô nhiễm các tỳ kheo lương thiện khác. (4)



Chúng tôi hy vọng đồng bào sáng suốt mà đối xử thích đáng với bọn cộng sản và tay sai. Nhiều Phật tử thắc mắc hiện nay không rõ chùa nào là chùa cộng sản, chùa nào là chùa quốc gia, xin đọc kỹ lời Phật dạy ở trên ( Pháp Cú và Tăng Chi bộ kinh ) và các kinh điển khác. Phật ở đâu? Phật ở tâm chúng ta. Chúng ta ai cũng cò bàn thờ Phật thì nên thực hành tu tại gia. Nếu khi có thân nhân lìa trần, thì cần ban hộ niệm là những Phật tử thân cận, không cần những sư quốc doanh và sư gian manh hành lễ vi bọn xấu đó chỉ làm tủi hổ vong linh thân nhân ta mà thôi!

10-2008


Chú thích:
1. Câu đối của Chu Tử
2.Thành tích của Minh Châu được đang trong một đặc săn Phật giao,Saigon khoảng 1990.
3. Bhikkhus, who is the person that should not be associated? Bhikkhus, a certain person is below par in virtues, concentration and wisdom. Such should not be associated unless out of sympathy and compassion(Sơn Trung dịch theo bản Anh Ngữ của Ni cô Upalavana ( AN. I, 3. Tika Nipàta 3. Puggala. )

4. To any person it might occur in his approaching, receding, looking on, looking back stretching and bending, bearing the three robes, taking bowl and robes, he is the same as any other good bhikkhu - as long as his fault is not seen. When his fault is seen, he will be known as a highway robber recluse, a prattling recluse, a recluse of rubbish. He should be known thus and others should not be atoned for it. What is the reason? May other good bhikkhus not be spoilt. (Sơn TRung dịch bản Anh ngữ của Ni cô Upalavana. (AN.vol.5,Atthakanipàta. Mettàvaggo1..Upalavana ).

No comments:

Post a Comment