HỒ CHÍ MINH HUYỀN THOẠI VÀ MẶT NẠ

HỒ CHÍ MINH HUYỀN THOẠI VÀ MẶT NẠ

http://giahoithutrang.blogspot.com/2012/06/ho-chi-minh.html

Monday 11 November 2013

SƠN TRUNG CHÍNH LUẬN III



13. LAO ĐỘNG QUỐC NỘI
                                                         
Trước khi đổI mớI, tất cả con ngườI trong chế độ cộng sản đều là những công nhân, nông dân , cán bộ làm việc trong nhà máy, trong hợp tác xã hay trong cơ quan. Ai cũng phải nằm trong bộ máy kìm kẹp của đảng và nhà nước. Không ai đuợc làm ăn cá thể, không ai đuợc sống tự do, muốn làm thì làm, muốn chơi thì chơi. Vì sự bắt buộc này mà ai cũng có việc làm, không lo thất nghiệp. Nhưng kết quả là ai cũng ỷ lại, không tích cực làm việc, năng suất kém, đờI sống ngày càng cùng khổ, trong khi bọn cán bộ ngày càng giàu sang:
Một ngườI làm việc bằng hai,
Để cho cán bộ mua dài sắm xe.
Một ngờI làm việc bằng ba,
Để cho cán bộ mua nhà, mua xe.
 Ở các nước tư bản, con ngườI đuợc tự do đi lại, đuơc ra nước ngoài du lịch hay học hành, song trong chế độ cộng sản, con ngườI chẳng khác tù nhân. Không ai đi ra khỏi thôn xóm. Muốn đi, phải xin phép, phải có lý do chính đáng. Mục đích sự cấm đoán này là bắt con ngườI phải làm việc quần quật suốt ngày, không đuợc nghỉ phép, không đuợc đi chơi, nhất là không đuợc bỏ sản xuất để đi buôn! NgườI cộng sản nghĩ rằng những kẻ đi buôn là những thành phần xấu, không chịu lao động, là thành phần tiểu tư sản, ngồi không trục lợI, gây xáo trộn thị trường. Tất cả con ngườI phải là những ngườI thợ, ngườI nông dân là hai thành phần ưu việt, ngườI đi buôn không có chỗ đứng trong xã hộI chủ nghĩa. Việc buôn bán, cung cấp hàng hóa đã có thương nghiệp nhà nước, tư nhân không đuợc phép buôn bán dù là buôn thúng bán mẹt. Chỉ có những bà già mất sức lao động mớI được bán nước chè, nuớc vối hay bán bánh, bán kẹo. Nhưng xã hộI lại có những nhu cầu và những quy luật riêng của nó. Những nông dân thuần túy muôn kiếp là nghèo. Những nông dân có vốn liếng buôn bán hay có tay nghề làm thợ thường là khá. Nhất là những ông thợ mộc, thợ nề thường đuợc các làng xa kêu đi làm nhà, sửa nhà. Muốn đi xa làm thợ, ngườI nông dân phải nộp cho Hợp tác xã một số tiền.
Ban đàu ngườI ta bằt nông dân làm nông nô trong các HTX nhưng không ai chịu làm việc, cộng sản phải đổI qua làm khoán tức là làm rẽ, làm tá điền cho đảng và nhà nước. Phương thức này có lợI cho những gia đình trai tráng mạnh khỏe hay có nhân công đông. Song vấn đề ở chỗ là Đảng và Nhà Nước ấn định số hoa màu là bao nhiêu, và phải nộp cho nhà nước là bao nhiêu. Nhưng đảng thường ấn định hoa màu cao hơn thực tế, và thu tô cao hơn địa chủ. Thí dụ ruộng tốt mỗi mùa 5 tạ lúa nhưng đảng thường hê lên năng suất ' 8 tạ', phần thì tô, phần tiền phân, tiền thuốc trừ sâu, tiền thuê trâu bò, nhân công, thành thừ đa số là lỗ, lám không đủ nộp thuế. Nhiều nông dân mắc nợ nhà nước, bị đảng xiết mất nhà, phải trốn khỏi làng mà đi vào nam!
Thấm thoắt gần 30 năm cộng sản chiếm miền Nam. Dân số Việt Nam năm 1975 là 60 triệu nay hơn 70 triệu. Số ngườI tăng đông đảo và nhanh chóng đó khiến cho một vài nơi không còn đất canh tác, dân chúng phải vào Cao Nguyên hay vào Nam phá núi rừng để ở, lấy củi đun và lấy đất canh tác. Họ gây nên nạn lụL vì núi rừng đã bị phá huỷ quá nhiều. Một hậu quả khác, nạn thất nghiệp tăng nhanh chóng. Nay tư bản đàu tư vào Việt nam, vực nền kinh tế XHCN sống dậy, và đây cũng là một dịp để các tay cộng sản gộc giàu thêm trên nắm xương tàn của nhân dân Vệt Nam.Các tư bản đàu tư vào Việt Nam thưiờng tuyển lựa nhân công bằng hai cách. Một là họ tuyển lấy, hai là họ phải qua trung gian. Đảng cộng sản, hay nói đúng hơn công an nắm việc này. Ngừơi đứng đàu tổ chức này là Charles Đức. Anh là một Việt kiều tại Pháp, nghe nói làm ăn lươn lẹo sao đó, bỏ Pháp về Việt Nam, bắt tay vớI công an từ hồi còn Huỳnh Bá Thành. Những công nhân muốn làm cho nước ngoài phi chi tiền cho tổ chức này. Họ ăn tiền hai phía: công nhân và ngoại quốc. Tổ chức này có lợI cho đảng vì là một dịp kinh doanh. LợI thứ hai là theo dõi đuợc lý lịch, hành tung của các công nhân. Tất cả công nhân đã đuơc theo dõi lý lịch kỹ càng. Những dân 'nguỵ quân' ngụy quyền' và con em khó mà vào đuợc. Nhất là những binh lính và sĩ quan VNCH nay đã lớn tuổI, dễ dàng bị gạt ra khỏi cuộc tuyển lựa. Chủ nhân ngoại quốc cứ việc chọn, không đuợc đám này, đảng sẽ đưa đám khác vào cho đến khi chủ nhân ngoại quốc chấp thuận. Nói tóm lại, trong cuộc đổI mớI, những ngườI cộng sản vẫn thắng lợI hoàn toàn, đảng có tiền lại đem các đảng viên vào làm việc vớI ngoại quốc, và trong cuộc chạy đua này, con em nhân dân hoàn toàn bất lợi.
Đa số nông dân thì nghèo, làm sao chạy tiền cho Charles Đức và tổ chức công an?Đa số nông dân đã lo lấy thân mình. Trước 1975, dân Sai gon muốn mướn ngườI, cứ việc ra bùng binh Sàigon mà lựa chọn. Nhưng đa số họ là dân khu V, và hầu hết là nằm vùng. Nay sau gần 30 năm 'dướI lá cờ bách chiến bách thắng của đảng', dân nghèo lại nghèo hơn. Nay khắp nước đều có chợ người. Tại bùng binh Sài gòn vẫn có chợ ngườI, cũng là ngườI đồng hương vớI thủ tướng Phạm Văn Đồng . Còn ngoài Bắc thì hầu hết là nông dân Thanh Hóa, Nghệ An hay các vùng lân cận Hà Nội. Họ lập nên các chơ ngườI ở Hà NộI, sẵn sàng làm mọI việc như thợ nề, thợ mộc, gánh hàng. . .Đa số đứng ngồi suốt ngày mà vẫn không ai thuê mướn.
Đảng cộng sản không thể giải quyết việc này vì h ọ đang đếm đô la! Đúng là:
' Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi'!
Muốn đuợc tư do, ấm no, hạnh phúc, nhân dân ta phải vùng lên đập tan xiềng xich cộng sản.Ngày đó sẽ đến vớI dân tộc Việt nam.


14.CHÍNH SÁCH TOÀN CẦU HÓA

Trong tháng 4- 2001, hội nghị các cường quốc tại Montreal ( Quebec, Canada) đã bị dân chúng biểu tình phản đối kịch liệt chính sách toàn cầu hóa của các cường quốc.
Gần đây các nước tư bản tích cực chủ trương toàn cầu hóa. Tổng thống Clinton trước đây tuyên bố rằng chủ trương toàn cầu hóa không phải là một chính sách mà bây giờ đã trở thành một thực thể. Tony Blair cũng nhận định rằng Toàn cầu hóa là một chính sách không thể đảo ngược, không thể cưỡng lại.. Thực ra chính sách này đã có từ lâu. Phi Luật Tân là một quốc gia xuất cảng nhân lực đi khắp thế giới đặc biệt là phụ nữ làm gia nhân tại các tư gia. Các thương gia nuớc này trước đây đã tuyên bố rằng họ phải tòan cầu hóa nếu họ muốn sống còn. Và trước đệ nhị thế chiến và sau đệ nhị thế chiến, thực dân, đế quốc, phát xít và cộng sản đã thực hiện chính sách tòan cầu hóa để xâm chiếm thế giới.
Chính sách toàn cầu hóa giữa thế kỷ 20 mang một màu sắc riêng. Khi Đặng Tiểu Bình làm thủ tướng Trung quốc đã chủ trương phát triển kinh tế, không theo chính sách vô sản chuyên chính chặt chẽ của Mao Trạch Đông mà theo đường lối thực dụng " mèo trắng mèo đen đều tốt miễn bắt được chuột". Rồi sau khi Liên Xô, Đông Âu sụp đổ, Gorbachev chủ trương chính sách tái thiết cơ cấu (Perestroika) và cởi mở ( Glasnost). Chiến tranh lạnh chấm dứt. Các nước tư bản nhận thấy đây là cơ hội tốt để làm ăn tại các nước cộng sản. Họ lợi dụng giá công nhân rẻ tại các nước cộng sản và các nước thứ ba. Do đó họ đã di chuyển cơ sở sản xuất, vốn liếng và kỹ thuật từ các nước tư bản sang các nuớc nghèo. Do đó, toàn cầu hóa có thể định nghĩa là sự gia tăng di chuyển vốn líếng, sản phẩm,và kỹ thuật từ nước này qua các nước khác khắp trên thế giới.
Chính sách toàn cầu hóa đã đem lại lợi tức cho các nhà tư bản. Như hãng Nike nếu trả nhân công tại Mỹ phải $10 hay $11một giờ, trong khi trả nhân công tại Trung quốc chỉ 11cent một giờ. Ông Phil Knight, người sáng lập và chủ tịch hãng Nike đã thâu hoạch hơn 5 tỷ mỹ kim trong vụ toàn cầu hóa.
Tuy nhiên, chủ trương toàn cầu hóa đã mang nhiều tai hại hơn ích lợi.
1. Gây bất lợi cho các nhà tư bản quốc gia ( không theo toàn cầu hóa)
2. Gây nạn thất nghiệp tại các quốc gia tư bản bởi vì các hãng xưởng
đóng cửa và dời qua Trung quốc, Ấn Độ, Triều Tiên. Nếu tình trạng này kéo dài, các nước tư bản sẽ bị diệt vong.
3. Tăng sức mạnh cho bọn lãnh đạo cộng sản, khiến cho chúng tồn tại lâu dài và bóc lột nhân dân.
 <seaside34.html>








15. TIẾNG GỌI GIỮA ĐÊM KHUYA CỦA ĐÀN MÈO HÓA CÁO

Trước đây vài ba năm, nhiều người đã lên tiếng về vấn đề này rồi. Vấn đề nẩy sinh ra do Nghị quyết 36 của đảng cộng sản và ý kiến của Võ Văn Kiệt, cả hai  chung một điểm là kêu gọi Việt kiều quên hận thù, hãy hòa hợp hòa giải với đảng cộng sản. Thực ra nghị quyết 36 là chính sách đàn áp, phá hoại  các cng đng häi ngoåi.

Trong tháng 7-2007, Nguyễn Minh Triết sang Mỹ có tuyên bố Cng sản sẵn sàng đối thoại, mong tất cả đếu có thiện tình, thiện ý là xây dựng đất nước thành mt quốc gia vững mạnh, muốn tạo sự đoán kết trong toàn dân tc. . . Hãy gác bỏ quá khứ, cùng nhau xây dựng mt đất nước Việt Nam giàu mạnh. .  .Một số Việt kiều ngây thơ thì cảm động. Họ  cũng lấy giọng đạo đức khuyên ta nên Từ bi, bác ái, xóa bỏ hận thù, hoặc phải thay đổi chính sách cho mềm dẽo hơn.  Một giáo sư,  trước đây được gọi là tù nhân lương tâm, nay ở Mỹ đóng vai phát ngôn viên cho đảng cộng sản. Ông bảo việc lập đàn giải oan của ông sư phá giới Nhất Hạnh và việc trao nghĩa trang Biên Hòa cho Bình Dương là hành động hòa hợp hòa giải. Một số nửa tin nửa ngờ!
            Số hùa theo cộng sản còn lên giọng yêu nước thương nòi:
Người trong một nước phải thương nhau cùng!
            Cộng đồng hải ngoại yêu nước lắm chứ. Họ yêu nước nhưng không yêu xã hội
chủ nghĩa theo như khẩu hiệu của cộng sản:
yêu nước là  yêu  xã hội chủ nghĩa
và thực trạng thối nát cùng chính sách tàn bạo, dã man trong quá khứ và hiện nay của cộng sản. Kẻ diệt chủng bây giờ lại giả giọng hoà thượng và linh mục hay sao? Xin đừng nhập nhằng sư tử với nai tơ! Ông Đạo Dừa nuôi cộng sản, kêu gọi hòa bình, nuôi mèo và chuột để chứng minh cho lập trường từ bi bác ái của ông, rốt cuộc sau 30-4-1975 cũng bị  cộng sản bắt giam.             
Lý thuyết cộng sản là đấu tranh giai cấp, coi đất nước chỉ có công nhân là giai cấp lãnh đạo, còn quần chúng nhân dân chỉ là giai cấp bị trị. Sau này, theo Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh sửa lại là công nhân lãnh đạo, đoàn kết với nông dân. Thực ra, chỉ có một số đảng viên cộng sản cầm quyền, công nhân cũng như nông dân, trí thức đều bị bóc lột tận xương tủy. Ngày nay, bọn tư sản đỏ có hàng triệu, hàng tỷ đô la trong tay, trong khi công nhân, nông dân chết đói. Đảng cộng sản, giai cấp vô sản chỉ là danh từ sáo rỗng. Nói tóm lại, chính quyền cộng sản chỉ là một số nhỏ gian tham tàn ác, cộng thêm những tên gian nịnh, không phục vụ cho quyền lợi tổ quốc, không đại diện cho nhân dân Việt Nam. Ngoài ra, trong bao năm, cộng sản thi hành bao thủ đoạn gian ác như giết các đảng phái quốc gia, các lãnh tụ tôn giáo, sát hại trí thức và nhân dân không theo chúng. Chúng tiêu diệt nông dân, thương gia và gán họ tội danh địa chủ, tư sản. Những tên cộng sản lại còn la lối om sòm cho chủ nghĩa chém giết như Tố Hữu:
            Giết! Giết! Giết!
            Bàn tay không phút nghỉ!
Thế mà nay Võ Văn Kiệt hô hào hòa hợp hòa giải,  đặt  quyền lợi dân tộc lên trên  quyền lợi đảng cộng sản. là làm sao? Ông NguyÍn Minh Tri‰t kêu g†i Çoàn k‰t dân tc và xây d¿ng ÇÃt nܧc giàu månh là š nghïa ra sao?
            Tại sao vậy? Có hai lý do. Trước hết, nay cộng sản đu giây giữa Mỹ và Trung Quốc. Chúng mon men lại gần Mỹ để ngửi đô la! Vì vậy chúng phải triệt hạ hàng rào cản là Việt kiều hải ngoại.Vì hải ngoại biểu tình chống đối, nên thủ tướng cộng sản phải rút lui bằng cổng hậu. Chúng muốn cộng đồng hải ngoại cầm cờ đỏ sao vàng hoan hô cộng sản, thực hiện các chủ trương, chính sách của đảng cộng sản.
Lý do thứ hai là chúng muốn tiền bạc và kinh tế hải ngoại. Trong hội nghị bàn biện pháp hỗ trợ các doanh nghiệp Việt kiều vào tháng 7 năm 2005, ông Lương Văn Lý, Phó Giám đốc Sở Kế hoạch Đầu tư, cho biết cộng sản hằng năm thu được khoảng 4 tỷ đô-la của Việt kiều gửi về cho thân nhân, riêng vùng Sai gòn được gần hai tỷ. Bốn tỷ gửi về hàng năm là giúp đỡ thân nhân. Còn tiền đầu tư? Một số Việt kiều về làm ăn, nhưng số vốn đầu tư không đáng kể. Kể cả số vốn nước ngoài nào Nhật, Đại Hàn, Pháp, Mỹ  nghe xôm tụ lắm cũng chỉ khoảng hai tỷ. Còn số người về hợp tác, ngoài những  tên đĩ đực, và  gái điếm,  số chuyên viên chỉ khoảng 200. Ngay cả  con cái  cộng sản ra nước ngoài  rồi  tìm cách ở  lại,  chính họ  không hề    ý  nghĩ trở về  xây dựng Tổ quốc! Như vậy là ít ai dám chơi với cộng sản ngay cả con cái cộng sản gộc! Lại nữa, tư sản đỏ có vốn lớn nhưng không chịu đầu tư mà lại gửi tiền ra nước ngoài để chuẩn bị cho kế hoạch đào tẩu khi cần thiết. Một lý do khiến ngoại quốc và Việt kiều không dám đầu tư nhiều vì luật
pháp không công minh, thuế má tăng vô tội vạ,    tệ trạng tham nhũng lan tràn. Nhiều hãng ngoại quốc đã rút lui, và nhiều Việt kiều đã bỏ của lấy người mà tháo chạy trở lại
hải ngoại.
Cộng sản rất gian manh nhưng họ không lòe được ai. Ho bắt giam các nhà tu hành già cả, giam giữ nhân dân trong các trại giam vô thời hạn. Họ cướp tài sản nhân dân. Họ giữ độc quyền cai trị, không cho  nhân dân ứng cử, bầu cử. Chính sách  đảng chọn dân bầu là hình thức gian trá. Họ cấm tự do ngôn luận và tự do tín ngưỡng thì làm sao mà hòa  hợp hòa giải ? Họ không cho một số Việt kiều về nước, họ khủng bố Việt kiều và nhân dân trong nước thì sao gọi là đoàn kết dân tộc? Nhân dân Việt Nam, nhất là Việt kiều rất yêu nước nên họ đã về thăm quê hương và gửi tiền bạc cho thân nhân. Người Việt Nam không hận thù người Việt Nam nhưng rất ghét, độc tài, lưu manh, và gian ác.Vì không muốn sống dưới ngọn cờ máu và bàn tay sắt của cộng sản nên họ đã bỏ nước ra đi. Họ là nạn nhân, còn cộng sản là tội nhân của nhân dân và tổ quốc. Làm sao xây dựng đất nước khi họ cắt đất, nhượng biển cho Trung cộng, để cho tiền giả và hàng lậu Trung cộng tràn ngậop thị trường? Làm sao xây dựng đất nước khi tệ trạng ăn cắp của công và tham những trở thành công khai trong chế độ cộng sản? Làm sao đặt quyền lợi nhân dân lên trên quyền lợi của tổ quốc khi còn cộng sản còn dộc tài, bóc lột nhân dân, cướp ruộng đất của nhân dân và đem bán thanh niên nam nữ để lấy tiền bỏ túi? Làm sao đoàn kết và quên quá khứ khi họ còn chiếm ngụ nhà cửa, tài sản Việt kiều, và chính họ đã chủ trương phá hủy mộ phần  các binh sĩ cộng hòa và bia kỷ niệm các thuyền nhân tại Nam Á? Trước đây, khoảng 1954-1960, miền Nam được Mỹ viện trợ kinh tế khoảng nửa tỷ Mỹ kim hàng năm, và không có cộng sản quấy phá, nhân dân miền Nam sống rất tự do, hạnh phúc. Nay với bốn tỷ mỹ kim tiền mặt, cộng sản  có làm cho nhân dân khắp nước ấm no, hay chỉ làm cho nhân dân khốn khổ hơn trong khi bọn chúng càng ngày càng giàu! Đã thế chúng còn đem thanh niên nam nữ bán khắp nơi trên thế giới. Chúng còn tổ chức cờ bạc, buôn bán xì ke, ma túy và làm tăng tệ trạng đĩ điếm công khai! Thực tâm bọn cộng sản chẳng yêu gì nhân dân, yêu giai cấp vô sản, yêu gì Việt Kiều, chúng chỉ yêu tiền bạc và quyền lực.  Họ chỉ có mục đích làm tiền, và đo cũng chỉ là lời lẽ ngoại giao đầu môi chót lưỡi. Võ Văn Kiệt là thủ tướng về hưu. Cả hai ông chỉ hứa hảo, không có văn bản và hành động cụ thể về phía họ.  Dẫu sao, tham vọng của họ cũng sẽ tan tành. Về tiền, chừng năm, mười năm nữa, lớp HO thân hoại mạng chung, mà lớp mẹ già em dại tại Việt Nam cũng nhập thổ. Lớp trẻ lớn lên, không biết cô Tư, cậu Tám ở Cà Mâu, Rạch Giá là ai. Vả lại với tinh thần tự do, độc lập, chúng không  đem tiền đóng hụi chết cho Việt Nam như cha ông nó. Còn về nhân tài, tốt nghiệp đại học, chúng phải kiếm việc, trả tiền vay học, nợ xe, nợ nhà và phải nuôi vợ con. Về Việt Nam làm gì? Lương được bao nhiêu? Thật ra, cộng sản chỉ muốn tiền thôi, không cần người đâu. Cái chính sách hồng hơn chuyên và nạn bè  đảng, phe cánh vẫn còn mạnh tại Việt Nam. Hơn nữa, người khôn của khó, không ai thích Việt kiều về chiếm công ăn việc làm của họ.  Họ chỉ cần một số hàng mẫu, những con cò mồi để chưng, và để tuyên truyền. Thế hệ trước, thời thực dân và thời quốc gia, người đi du học mong tốt nghiêp để về giúp nước, còn nay ai cũng muốn bỏ nước mà đi, đi không trở lại, kể cả đảng viên và con ông cháu cha. Vậy thì ai ngu mà trở về, chỉ là mấy ông bà già đau ốm, muốn gửi xác tại quê nhà, hoăc một số gặp bước khó khăn, hoặc mấy tên già dịch, mặt trâng tráo, ưa quậy phá với thú  dâm dục và  trò thay trắng đổi đen. Ngay cả những đảng viên, họ cũng sớm lo toan. Họ biết ngày tàn của cộng sản sẽ đến cho nên bốc hốt, chen lấn, cướp giật được bao nhiêu thì làm gấp trong cảnh chợ chiều. Họ đã cho con đi du học, mang theo tài sản gửi ngân hàng ngoại quốc, lấy chồng vợ ngoại quốc hoặc Việt kiều, để khi tan cuộc, còn có chỗ dung thân. Cho nên cái việc kêu gọi là hòa hợp là một trò bịp. Cái quan trọng là muốn Việt kiều đưa tiền về cho họ vét đầy túi.
Việt kiều là một tiềm năng lớn chưa được khai thác đầy đủ. Cộng sản muốn moi thêm! Chúng giả  giọng hiền từ  kêu gọi hòa hợp, xóa bỏ  hận thù ! Nhưng bao lần cộng sản hứa hẹn, bao lần cộng sản tráo trở. Chúng chưa cười xong, đã trừng mắt phồng mang khủng bố, chém giết dân chúng. Thật ra lời tuyên bố hòa hợp dân tộc đã có từ lâu. Ông Hồ khi về Việt Nam đã nêu cao khẩu hiệu: Đoàn Kết! Đoàn Kết! Đại Đoàn Kết đó hay sao? Từ kháng chiến chống Pháp, cộng sản dựng lên Mặt Trận Việt Minh, Mặt trận Liên Việt, sau là Mặt Trận Tổ quốc để đoàn kết các tầng lớp dân tộc. Nhưng chính ông Hồ mời Pháp trở lại Việt Nam, Pháp và cộng sản thẳng tay tiêu diệt Việt Nam Quốc Dân đảng, tàn sát các lãnh tụ tôn giáo và đám cộng sản đệ tứ. Trong cương lĩnh của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam cũng đã nói hòa hợp hòa giải, nhưng sau đó là sĩ quan cộng hòa đi tù mút mùa! Nay trong hoàn cảnh mới, cộng sản vẫn dùng những luận điệu cũ rích để tấn công nhân dân trong và ngoài nước. Chúng nói hòa hợp nhưng thực tế là vẫn độc tài tàn bạo.Chúng cấm dân chúng vào thăm viếng Nghĩa Trang Biên Hòa. Không những thế chúng lại phá hoại, nay lại giao cho tỉnh Bình Dương. Phải chăng chúng giao cho đàn em bán đất lấy tiền cho chúng? Việc chúng đem xử và bịt miệng linh mục Nguyễn Văn Lý trước ngày Nguyễn Minh Triết thăm Mỹ là một lời đe dọa nhân dân Việt Nam. Chúng muốn nói chúng không sợ Mỹ, chúng không sợ dư luận quốc tế. Chúng vẫn cứng rắn và thô bạo khủng bố, đàn áp và bịt miệng, trói tay nhân dân Việt Nam dù chúng xích lại gần Mỹ!
            Thực tế, cộng sản tung số lớn  tiền bạc và cán bộ tấn công các cộng đồng hải ngoại. Một số nằm vùng nay trỗi dậy, một số tham lợi đã về Việt Nam làm tay sai như Phạm Duy, Nguyễn Cao Kỳ, Nhật Tiến. Quyển Một Trăm Khuôn Mặt Văn Nghệ Sĩ của Vũ Uyên Giang (Mỹ) và  Hồ Nam (Việt Nam) xuất bản tại Mỹ đã tố cáo hành vi đê tiện
của những văn nghệ sĩ quốc nội làm tay sai cho cộng sản, và một số Việt kiều lén lút và quay cuồng theo chân Phạm Duy, Nguyễn Cao Kỳ về Việt Nam liềm gót giày cộng sản. Thật ra, cuộc bán mình đã diễn ra nhiều hình thức. Một số ca sĩ về Việt Nam hợp tác, một số rước các văn công cộng sản sang trình diễn. Một số báo chí, đài phát thanh giới thiệu các nhân vật cộng sản, và bài viết tuyên truyền cộng sản. Một số tổ chức mượn danh cứu trợ, quỹ từ thiện để đóng góp cho cộng sản hoặc lấy tiền bỏ túi. Một số nhà tu hành 70, 80 tuổi vẫn ra ngoại quốc thu tiền cho cộng sản.

Những người này là hạng tham lợi, được cộng sản cho một số quyền lợi là cam tâm làm tay sai cho cộng sản. Một số nay ở Mỹ đã hưu trí, đã có một số tiền, nay về để hưởng thú vui trong ăn nhậu, nhất là được các em trẻ đạp, đang muốn có bạn Việt kiều, hy vọng sẽ được bảo lãnh sang Mỹ, hoặc ít nhất cũng có chút đô la cho đời lên hương. Sau 1975, chúng ta đã thấy những ông, những bà vỗ ngực tự xưng ba mươi, nay ta lại thấy thêm một trò mới. Thật vậy, cuộc đời không tẽ nhạt đâu, thỉnh thoảng ta vẫn được xem những tấn kịch mới. Họ được một số quyền lợi hay mất mát, chuyện đó sau này sẽ rõ. Chơi với cộng sản là chơi với cọp beo, có ngày chúng nhai xương. Cộng sản đa nghi, trong lòng chúng vẫn nghi ngờ diễn tiến hòa bình, âm mưu của Mỹ phá hoại xã hội chủ nghĩa. Một số Việt kiều không được cộng sản cấp Visa, một số về đến phi trường thì bị đuổi trở lại, một số bi bắt giam, một số bị giết. Con số Việt kiều về bị tai nạn giao thông rất cao. Một số bị phạt vạ vì vi phạm điều này điều kia. Ông Khai Trí về Việt Nam có nhiều lý do, mà hy vọng lớn của ông là mong được trả nhà sách Khai Trí, nhưng ông đã chết mà mộng thì không thành! Một ngày nào đó, những Phạm Duy, Nguyễn Cao Kỳ, Elvis Phương, Nhật Tiến. .   . lăn đùng ra chết  hay bị bắt giam thì cũng không lạ! Tuy nhiên, những khuôn mặt quay quắt đó, không những bị cộng đồng hải ngoại khinh bỉ, mà đồng bào quốc nội lại càng nguyền rủa chúng. Ngay cả cộng sản, ngoài mặt, chúng vui vẻ đón tiếp họ, nhưng trong bụng chúng cười thầm những tên tham và khờ, mất tư cách, đã nhổ lại liếm. Có  lẽ  những Việt kiều này không khờ  đâu. Đây là cuộc hội ngộ gĩữa bịp và bợm, giữa mạt cưa và mướp đắng.  Thật ra cũng tội nghiệp cho họ lắm. Họ phải bán mình một cách khổ sở chứ không dễ dàng đâu. Như Phạm Duy, trước đây năm sáu năm, ông phải viết Hồi Ký ca tụng cuộc kháng chiến chống Pháp và một số cán bộ cộng sản. Cách đây trên mười năm, Nguyễn Cao Kỳ phải làm mặt dầy tuyên bố trâng tráo và dối trá trước quốc dân và thế giới rằng trong quá khứ, ông không dính dáng gì đến bộ máy chính quyền miền Nam ! Và trước đây vài năm, Nhật Tiến theo Le Ly Hayslip là một cán bộ cộng sản nay ở Mỹ kêu gọi gửi tiền về Việt Nam. Khi về Việt Nam, ông tuyên bố tại hải ngoại không có tự do sáng tác, tự do ngôn luận. Không biết Phạm Duy, Nguyễn Cao Kỳ được bao nhiêu tiền, còn Nhật Tiến thì được Cộng sản in cho  một quyển sách.  Họ được bao nhiêu trong việc bán thân này? Ông bà nói mua danh ba vạn, bán danh ba đồng là vậy. Sau Nguyễn Cao Kỳ, Phạm Duy, Nhật Tiến, biết bao kẻ đã ‘’khõa thân’’, viết rằng xã hội Mỹ xấu xa đồi trụy, cộng đồng Việt Nam thối nát. .  .Họ đăng ký rất lâu mới được về nước chứ không phải dễ! Thủ tục của cộng sản là thử thách, là phải lập thành tích mới được đảng duyệt xét.
            Xét kỹ những lời tuyên bố của Võ Văn Kiệt, chúng ta thấy giả dối và mâu thuẫn.
Ông nói rằng đặt quyền lợi tổ quốc lên trên , ông công nhận đảng cộng sản trong quá khứ phạm nhiều sai lầm nhưng ông lại muốn ba triệu đảng viên cộng sản tồn tại, nghĩa là ông muốn duy trì đảng, một đảng phá hoại đất nước, một tập thể gian ác thì sao gọi là đặt quyền lợi tổ quốc và nhân dân lên trên? Khi thấy một mầm ung thư xuất hiện ở ngực, ở phổi hay bao tử, bác sĩ phải cắt chúng đi, không thể có chuyện chữa bệnh và nuôi mầm bệnh cùng một lúc. Ông muốn  xây dựng đất nước nhưng lại muốn cán bộ cộng sản tiếp tục bóc lột nhân dân, cướp bóc tài sản quốc gia. Ông muốn đoàn kết dân tộc, nhưng ông vẫn duy trì độc đảng, độc tài, nghĩa là không cho dân chúng được quyền lợi nào, ngoài việc làm nô lệ cho chúng. Ông nói người cộng sản chiến thắng cho nên có quyền hưởng thụ, như vậy là ông bao che cho việc tham nhũng, cướp bóc tài sản nhân dân, bóp chẹt mọi thứ tụ do dân chủ của nhân dân. Tổ quốc bây giờ là món hàng, nhân dân, nhất là giới vô sản bây giờ là những tên nô lệ bị đem bán tống bán tháo không thương tiếc. Vậy thì đâu là tổ quốc và nhân dân? Làm sao mà ông mở miệng nói là đặt quyền lợi tổ quốc lên trên? Bọn cộng sản như Võ Văn Kiệt cũng bọn lưu manh Nguyễn Cao Kỳ là ăn nói lật lọng. Họ nói dối thành thần, không biết xấu hổ là gì. . Nói tóm lạị, ông vẫn là cộng sản độc tài, không phải là người tiến bộ và giác ngộ như Nguyễn Văn Trấn, Nguyễn Hộ công khai chống đảng. Nhất là không thể nói họ Võ là người hiền lành yêu nước thương dân theo chủ nghĩa quốc gia. Tay ông đã tùng nhuốm máu, đã thực thi những vụ cướp bóc, bắt giam người, giết người tại miền Nam trước và sau 1975. Tại sao khi còn làm Thủ tướng, ông không thi hành một vài chính sách tự do, dân chủ và nhân đạo, bây giờ vô quyền, vô lực, ông lại giả giọng từ bi! Những lời ông nói là giả dối. Ông thương Việt kiều ư? Xin ông thương nhân dân trong nước. Xin cứu những phụ nữ bán mình ở Đài Loan, ở Singapore, ở Phi Luật Tân, xin thả các tù nhân chính trị, xin bỏ nhà tù, lập trường học. Ông muốn đặt quyền lợi tổ quốc lên trên ư, xin tuyên bố hủy bỏ chủ nghĩa Mác Lê, từ bỏ đấu tranh giai cấp. Ít nhất Việt Nam cũng phải tuyên bố đất nước Việt Nam là của toàn dân, không phải riêng của đảng cộng sản.
            Một điểm quan trọng khác là luận điệu của đại hội cộng sản 10 và Võ Văn Kiệt là trống rỗng. Nếu thực tâm hối lỗi, họ phải công bố lời xin lỗi trước dư luận quốc dân và đưa ra những biện pháp cụ thể. Cộng sản ký kết văn bản mà còn lật lọng, huống chi ở
đây chỉ là những lời đầu môi chót lưỡi của những tên cáo gìà,  lời nói vô giá trị của một thủ tướng hết nhiệm kỳ. Lời nói bay đi. Và chỉ là những lời vớ vẫn không có văn bản cụ thể, chứng tỏ cộng sản không thành thực, chỉ là mánh khóe của bọn Ba Giai Tú Xuất. Ông Hồ khóc lóc trong Cải Cách Ruộng Đất, nhưng rồi một số được tha, được trả nhà cửa nhưng một số nông dân vẫn bị quy là địa chủ, ruộng đất toàn dân vẫn vào tay đảng, và toàn bộ chính quyền vẫn ở trong tay bần cố nông. Không những thế, cả nước đi vào tập đoàn tập thể, bắt toàn dân làm nô lệ. Ông Hồ giả đò khóc là để làm dịu lòng căm phẫn của nhân dân, và dùng vụ này để hạ Trường Chinh và Võ Nguyên Giáp, hai tay có thể cướp quyền và hạ bệ ông như Khrushchev đã hạ bệ Stalin. Nên nhớ trong vụ này, bao đảng viên cao cấp, bao tướng tá chân tay của Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp đã bị Hồ Chí Minh giết trong Điện Biên Phủ, trong Cải Cách Ruộng Đất và Chỉnh Đốn Đảng.

            Nếu thực tâm họ đặt quyền lợi nhân dân lên trên quyền lợi đảng cộng sản, họ phải thực hiện các biện pháp sau sau khi đã tuyên bố công nhận sai lầm:
-1.Trả lại quyền tự do, dân chủ cho nhân dân:
- giải tán đảng cộng sản
- hủy bỏ hiến pháp gian dối  và phản dân của cộng sản
-Tổ chức bầu cử dân chủ, có quốc tế kiểm soát
- Để tư nhân ra báo, xuất bản sách.
-Để dân chúng tự do lập đảng phái.
- Thả hết tù nhân chính trị.
-Để dân chúng tự do hội họp.
2. Trả lại tài sản, ruộng đất cho nhân dân.
Ngày nay cộng sản coi ruộng đất nhân dân là tài sản của chúng, chúng mặc tình chiếm cứ và bán cho ngoại quốc. Nay phải trả tài sản cho nhân dân trong đó có ruộng đất, tài sản của những người bị quy kết là địa chủ, tư sản bỏ vào Nam, bỏ ra ngoại quốc, cụ thể là những nạn nhân cải cách ruộng đất, cải tạo công thương nghiệp trước và sau 1975 bao gồm tài sản của những Việt kiều đã bị cộng sản chiếm cứ.
3. Bồi thường thiệt hại cho nhân dân.
Muốn dân chúng quên quá khứ, xóa bỏ hận thù thì cộng sản phải đền bù thiệt hại cho những người bị chúng giết và giam cầm, trong đó có nhân dân, sĩ quan cộng hòa, những tù nhân chính trị và những người bị oan.
4. Phải  trừng phạm những kẻ có tội : Bọn cộng sản đã giết nhân dân Việt Nam, phá hoại núi rừng, bán đất nhượng đất cho Trung Quốc và xâm chiếm Lào Miên. Những
kẻ đầu não và  có trách nhiệm phải được đưa ra xét xử trước luật pháp.

Khi nào cộng sản thực hiện những điều trên, hoặc it nhất vài biện pháp kể trên, chúng ta mới có thể tạm tin những lời tuyên bố của cộng sản. Nếu không, tất cả chỉ là những lời đường mật giả đối của những con mèo già hóa cáo, chuyên rình rập những con gà vịt dại dột.Tất  nhiên, cộng sản ngày nay đang say mồi, không bao giờ buông bỏ mồi ngon. Cộng sản sống bằng phỉnh phờ lừa gạt, dễ gì từ bỏ quyền hành và lợi lộc!. Nếu chúng không bước xuống, không từ bỏ tội ác mà ta cộng tác với họ, tức là ta đầu hàng cộng sản, phản bội chính nghĩa tự do dân chủ và nhân dân Việt Nam. Muốn đòi lại tự do, công bằng, chỉ có con đường tranh đấu. Chúng ta cương quyết giữ vững lập trường. Chúng ta đã mất đất, mất quê hương, còn chút tự do cuối cùng, chúng ta phải quyết tâm bảo vệ. Chúng ta sáng suốt nhận diện kẻ thù. Những lời ngọt ngào đầu môi chót lưỡi, những hành động buôn thần bán thánh, giả nhân giả nghĩa là những viên thuốc độc bọc đường, chúng ta phải cẩn thận.Trước khi qua Mỹ, cộng sản bắt giam nhiều người và xử linh mục Lý và bịt miệng ông. Điều đó cho thấy cộng sản trước sau vẫn gian manh và tàn bạo.
                                                                                               
                                                                                                                                                                                                                       


16. HÀNG THẦN LƠ LÁO.  DANH LỢI CÙNG NỖI ĐAU ĐỚN VÀ NHỤC NHÃ

Alfred de Vigny đã viết " Vinh Nhục Trong Binh Nghiệp" (Servitudes et grandeur militaires 1835) để nói về ông và cuộc đời. Alfred de Vigny là một ông Tây mà hiểu rõ đạo lý biến dịch và lẽ Vô thường của Á Đông. Có vinh tất có nhục, có bỉ ắt có thái. Mấy ai vào cõi đời mà được hoàn toàn Thái và Vinh? Làm một thằng thất phu tất nhiên là nhục như Hàn Tín thuở hàn vi đã phải luồn trôn! Việt Câu Tiễn mất nước là nhục, phải nếm phân kẻ thù là nhục, nhưng cuối cùng Hàn Tín và Câu Tiễn đã làm nên sự nghiệp vinh quang. Nhưng Hàn Tín nhục rồi vinh, vinh rồi lại nhục, bị tước binh quyền và bị chết thảm vì ông vua mà ông đã hết lòng phục vụ!. Làm tướng là oai phong nhưng có phải luôn luôn vinh quang không? Tư Mã Ý đã bị Khổng Minh gửi tặng chiếc yếm, ngụ ý chê Tư Mã Ý nhát gan, không đem binh ra chiến đấu, cứ cố thủ trong thành. Ngô Thời Nhậm, Đặng Trần Thường ai vinh ai nhục?Võ Nguyên Giáp bị Lê Duẩn cử làm Trưởng ban ngừa thai cai đẻ cũng là một cách hạ nhục đại tướng Cũng như Tư Mã Ý, đại tướng điềm nhiên tọa thị, mặc cho đàn em bị Duẩn Thọ băm vằm từng mảnh. Có chịu nhục như vậy, đại tướng mới thọ gần trăm tuổi! Nếu Võ đại tướng bất mãn, thì chúng bắt nhốt và vu cho trăm tội thì càng nhục hơn! Đại tưóng đã ở trong lò cộng sản mà ra, đại tướng hẳn biết sống như thế nào trong cái chế độ do đại tướng đã góp công xây dựng. Đại tướng đã biến thiên đường của đại tướng thành nhà tù của đại tướng và của nhân dân Việt Nam!Nguyễn Du về với nhà Nguyễn mà nhà Nguyễn cũng không phải là kẻ thù của nhà Lê, lại được vua Gia Long trọng dụng . Ông được thế là vinh, nhưng cũng bị nhục vì bọn quyền thần nhà Nguyễn khinh khi, phỉ báng vì nhiều lý do:
-Ông không xông pha trận mạc , vào sinh ra tử như họ.
-Ông là quan lại, là trí thức trong khi họ là binh sĩ, tướng lãnh xuất thân nông dân.
-Ông là dân Bắc trong khi họ là dân Trung, dân Nam.
Sự kỳ thị đó làm ông thông cảm thân phận nàng Kiều " vui là vui gượng kẻo là" và cái tủi nhục của Từ Hải:
"Bó thân về với triều đình,
Hàng thần lơ láo phận mình ra đâu!"
Trong tháng tư này, giới văn nghệ trong và ngoài nước xôn xao bàn luận về bài viết của Trịnh Cung về Trịnh Công Sơn và việc Phạm Duy trình diễn âm nhạc tại Hà Nội. Ông Trịnh Công Sơn cũng như Trương Như Tảng, Đoàn Văn Toại , Châu Tâm Luân, Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan . ., . đã theo cộng sản và cũng đã trở thành nạn nhân của cộng sản.
Ông đã được Nguyễn Văn Thái đưa vào đài phát thanh Saigon để hát bài Nồi Vòng Tay Lớn ca tụng chiến thắng của Cộng sản trong ngày 30-4-75, như thế là vinh quang, nhưng ông lại bị nhạc sĩ Tôn thất Lập, một ông bạn quý đuổi ra khỏi đài phát thanh với một câu nói phủ phàng: "Mày có tư cách gì mà hát ở đây?" Trịnh Công Sơn bị "đánh" ở Sài Gòn, bèn di tản về Huế, tại đây, ông bị Trần Hoàn, trưởng ty Văn Hóa Bình Trị Thiên ra lệnh đấu tố Phạm Duy và Trịnh Công Sơn!
Tại sao Trần Hoàn lại vơ đũa cả nắm, coi TCS có tội như Phạm Duy? Trịnh Công Sơn đã có nhiều công lao ở Huế và Saigon, trong khi Phạm Duy ở Mỹ? Sau ông được Võ Văn Kiệt cho Nguyễn Quang Sáng ra Huế cứu ông vào Saigon và bảo vệ cho ông. Được gần mặt trời , được chúa dấu vua yêu thế là vinh! Ông chết được nhiều người thương tiếc, ca tụng ông là thiên tài âm nhạc, thế cũng là vinh! (TRỊNH CUNG * VỀ TRỊNH CÔNG SƠN )
Việc Phạm Duy về Việt Nam làm cho đa số chê bai , ngưòi quốc gia chê đã đành mà người cộng sản cũng khinh miệt! Tất nhiên là ông được giá hời! Nhưng ông về đã lâu sao nay mới được phép trình diễn tại Hà Nội? Tại sao việc hoài thai lại lâu những mấy năm trời, cuối cùng mới đẻ ra giấy phép hôm nay? Tại sao nhạc của ông chỉ được cho phép từng bài một, không cho luôn một thể? Tại sao đảng Cộng sản có thái độ " táo bón" như vậy? Rõ ràng là người ta thiếu thiện cảm với ông mặc dầu Phạm Duy đã quỳ gối và bò lết về? Xưa nay, Phạm Duy là người ăn nói lưu loát, ông không bao giờ cầm giấy mà nói, nay về Việt Nam, tội nghiệp ông ,ông phải cầm giấy mà nói! Tại sao vậy? Vì ông phải "thủ khẩu như bình, phòng ý như thành". Ông muốn nói phải viết trước, đưa cho "trên" kiểm duyệt, mới được nói ! Thế là ông phải "chịu đấm ăn xôi" , phải chịu luồn trôn mà sống! Phải có thế mới tồn tại, chứ lỡ mồm lỡ miệng chết không kịp ngáp!
http://www.talawas.org/?p=1566

Xem Hoài Linh, Chí Tài, trình diễn tại Mỹ rất tự nhiên, nhưng về Việt nam, thái độ của họ dường như lo lắng, sợ hãi điều gì khiến cho nghệ thuật hài của họ giảm sút!
Ôi! Muốn được lợi. con người phải chịu nhục!









17.NHẬT BẢN VÙNG LÊN

Tình hình biển Đông ngày càng sôi động có thể đưa đến cơ nguy chiến tranh. Nhật báo Le Monde số ra cuối tuần đề cập đến qua hàng tựa ấn tượng
« Trống trận ầm ĩ trên Biển  Đông ». Mở đầu bài viết, Le Monde nhận định «Biển Đông là khu vực của đủ mọi nguy cơ ». Tại một châu Á đang trên đà phục hưng, các vụ căng thẳng, cạnh tranh và các mối đe dọa ngày càng gia tăng. Giữa các cường quốc trong khu vực, cũng như là giữa Trung Quốc và người hàng xóm bên kia bờ Thái Bình Dương, là Hoa Kỳ. Theo Le Monde, « thành công về mặt kinh tế cũng không thể nào che dấu một sự thất bại trong chính trị ». Các nước lớn trong khu vực tỏ ra bất lực trong việc giải quyết những tranh chấp lãnh hải, thể hiện rõ nét qua một loạt các sự cố nguy hiểm liên tục xảy ra.  Tại vùng biển Hoa Đông, Nhật Bản và Trung Quốc tranh chấp với nhau quần đảo Senkaku/ Điếu Ngư hoang vắng, nơi được cho là giàu tài nguyên thiên nhiên. 
Bài xã luận nhắc lại là vào ngày 13/12 vừa qua, Bắc Kinh đã gia tăng áp lực và gởi một máy bay tuần tra đến vùng tranh chấp, cho rằng chuyến bay đó là « hoàn toàn bình thường ». Phía Tokyo đã đáp trả lại khi gởi đến 8 chiếc chiến đấu cơ F-15.  Còn tại vùng Biển Đông, Việt Nam và Philippines ngày càng khó chấp nhận những ý đồ của Trung Quốc tại hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Hai quốc gia này đang dần chuyển hướng đi theo Hoa Kỳ.
http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20121215-trong-tran-am-i-tren-bien-dong
Tổng thư k‎ý Asean sắp mãn nhiệm, Tiến sỹ Surin Pitsuwan, nói với Financial Times rằng Asean đang đi qua giai đoạn "nhiều tranh chấp nhất"  trong những năm gần đây. "Chúng ta phải lưu tâm đến thực tế rằng Biển Nam Trung Hoa (Biển Đông) có thể biến thành chuyện như Palestine, nếu các nước không cố gắng hơn nữa nhằm giảm căng thẳng". http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2012/11/121129_china_asean_scs.shtml
Càng ngày Trung Quốc càng lấn tới, họ  chiếm Trường Sa, Hoàng Sa và xây cất các căn cứ. Họ dọa Phi Luật Tân nay họ lại dám đe dọa đảo Điều Ngư của Nhật Bản. Lý do của họ thì nhiều lắm. Với Việt Nam thì họ bảo Trường Sa, Hoàng Sa là của họ, khỏi bàn cãi. Còn Điếu Ngư hay các vùng đảo khác thì họ bảo: Hải phận của họ là 200 hải lý, là tình thế mới họ có quyền xâm chiếm làm của riêng. Nói chung, đó là lý của kẻ mạnh.
Những nước nhỏ và hèn như Việt Nam, Cambodge, cúi mặt tuân theo Trung Cộng nhưng các nước Mỹ, Ấn Độ, Nhật Bản  là các nước lớn dễ dàng gì chịu khuất phục trước thái độ hung hăng của bọn ăn cướp Trung Quốc.Các bình luận gia trên thế giới có nhiều thái độ, nhiều quan điểm khác nhau mà dân Việt Nam cũng thế.
Có kẻ thản nhiên mặc kệ sự đời, có người cho rằng Trung Cộng không dám đánh Mỹ, có đám lo sợ cuộc chiến có thể xảy ra cụ thể như tờ Le Monde và tiến sĩ Surin Pitsuwan  như đãtrình bày ở trên.
Thái độ của bọn cầm quyền Việt Nam bây giờ rõ rệt là đầu hàng, nếu không tất cả bọn họ làm Lê Chiêu Thống thì một số lớn đã công khai làm tôi mọi Trung Quốc như Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Hoàng Văn Hoan, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Chí Vịnh...  Thái độ hèn với giặc, ác với dân không phải là chính sách tốt.Chỉ có những kẻ bán nước cho giặc mới hành động tàn ác với nhân dân.
 Bọn cộng sản đa số đã bán nước, còn chúng ta là con Hồng cháu Lạc, chảy trong tim dòng máu Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo ,Lê Lợi, Nguyễn Trãi, Phan Đình Phùng, Trương Công Định. Chúng ta phải cương quyết chống ngoại xâm , bảo vệ độc lập và tự do cho nhân dân.
Hai nhiệm vụ của chúng ta đi liền nhau, gắn chặt với nhau là bảo vệ độc lậpxây dựng nền tự do, dân chủ. Nhân dân có được tự do, dân chủ thì mới cùng chính quyền tranh đấu giữ độc lập. Nếu chính quyền bóc lột dân, chống nhân dân thì không có nội lực để chiến đấu với quân thù, bảo vệ tổ quốc.
Nhà Hồ đã thất bại vì dân chúng oán ghét họ Hồ. Nguyễn Trãi cho rằng nhà cầm quyền phải thi hành nhân nghĩa " việc nhân nghĩa cốt để yên dân" thế mà " họ Hồ chính sự phiền hà", tránh sao cho khỏi mất nước!
 Bọn cộng sản xưa nay tồn tại trên lừa dối và khủng bố . Hồ Chí Minh, Trường Chinh đã theo lệnh Nga Tàu thi hành cải cách ruộng đất để lừa dối nhân dân, và cuối cùng bắt toàn thể nhân dân làm nô trong các công trường, nông trường. Tàn ác nhất là bọn chúng theo chính sách Nga, Tàu, gây cuộc chiến đến người Việt cuối cùng để Nga Tàu chiếm Việt Nam và thế giới.
  Từ khi cầm quyền, cộng sản cướp đoạt mọi thứ tự do của nhân dân, và nay thì chúng công khai cướp nhà, cướp đất của nhân dân. Làm sao nhân dân ta có thể theo Việt Cộng chống Trung Cộng xâm lược?
Vì thế việc trọng yếu trước tiên là phải trừ bỏ chủ nghĩa cộng sản, sau đó xây dựng chính phủ dân chủ tự do lãnh đạo toàn dân kháng chiến. Việc tranh đấu cho dân chủ rất cần thiết cho nên các yếu nhân Mỹ đã nhiều lần khuyên Việt Nam phải có tiến bộ về nhân quyền thì mới có thể làm đồng minh với Mỹ. Thượng Nghị sỹ John McCain của Hoa Kỳ lên tiếng thúc giục Việt Nam 'nghiêm túc hơn nữa' trong vấn đề nhân quyền để có thể kết thân thêm  với Hoa Kỳ.  Một vài kẻ đã ăn bã cộng sản hoặc chính họ là cộng sản công khai kêu gọi hòa hợp hòa giải, bỏ cờ vàng, đừng theo Mỹ...cũng chỉ là muốn chúng ta thúc thủ, một là theo cộng sản, hai là đừng chống cộng. 

Ngoài những lời kêu gọi trên, cộng sản còn sai đồng bọn quyên tiền bạc về cứu trợ Việt Nam trong khi luật lệ cộng sản nói rằng việc cứu tế xã hội là độc quyền của nhà nước cộng sản, tuyệt đối cấm tư nhân cứu trợ.Chúng còn đưa văn công qua tuyên truyền như Đàm Vĩnh Hưng, Hồng Vân... 
Đồng bào ta nên cảnh giác trước những thủ đoạn xảo trá của cộng sản.Cộng sản nói đoàn kết, hòa hợp, hòa giải là nói dối. Trong cuộc cướp chánh quyền 1945, Hồ Chí Minh kêu gọi đoàn kết nhưng sau đó ông giết các đảng phái quốc gia, triệt hạ Cao Đài, Hòa Hảo.
Sau 1954 thắng Điện Biên Phủ, cộng sản công khai theo chủ nghĩa cộng sản, giết" trí phú địa hào".  Sau 1975, cộng sản truy sát bọn GPMN. Nay thì bọn Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang và NguyễnPhú Trọng đấu đá nhau thì đoàn kết ở đâu? Hòa hợp ở đâu?Và nay bọn Việt Cộng cướp nhà cướp đất của dân thì chúng đoàn kết, hòa hợp, hòa giải với ai?
 Góp tiền bạc đưa về Việt Nam, hoan hô bọn văn công Việt Cộng, tuyên truyền hòa hợp hòa giải, bỏ cờ vàng, đừng theo Mỹ chỉ là luận điệu kêu gọi làm giàu cho Việt cộng, làm cho cộng sản mạnh thêm để giết đồng bào quốc nội,  và đi theo Việt cộng bán nước, theo Trung Cộng cướp nước.
Có kẻ cho rằng đòi Việt cộng giải thể, đòi tiêu diệt Việt Cộng là chuyện khó khăn, phải thay đổi chiến lược không thể tích cực chống cộng. Nói như thế là ngụy biện, là vì những người đó muốn ta đầu hàng Việt cộng và cam phận làm tay sai Trung Cộng. Ở đời việc gì mà chẳng khó. Công cuộc giải phóng dân tộc là một công cuộc vô cùng khó khăn. Nhưng với lòng yêu nước chân thành, chúng ta sẽ vượt mọi khó khăn để đi đến thành công. Khi đã trừ diệt bọn phản quốc, toàn dân đoàn kết, lại được thế giới tự do ủng hộ thì ta nhất định thắng.
Không bao giờ có một chính thể độc tài, gian ác có thể sống lâu. Sớm hay muộn, nhân dân sẽ vùng lên tiêu diệt bọn bạo tàn, giải phóng cho mình và dân tộc.
Ngày nay tự trong cộng sản đã có NĂM mối hủy thể của hủy thể:
+Thứ nhất là Trung Cộng có thể tràn quân chém giết tất cả bọn chúng, không tha tên nào.
+Tay chân Trung Cộng sẽ lật đổ, cướp chính quyền vì Trung Cộng không thể tin Việt Nam từ khi Lê Duẩn ra mặt chống họ.
+Các phe phái tàn sát nhau như cuộc phê và tự phê
trong tháng trước, Trọng và Sang muốn giết Dũng mà không thành.
+Suy thoái kinh tế sẽ dẫn đến sụp đổ chế độ.
+Nhân dân nổi lên lật đổ chế độ.
Ngoài ra còn có nguyên nhân bên ngoài nữa.Đó là khi lực lượng đồng minh sẽ tiến đánh Trung Cộng, giải giới Việt Cộng và lập chính phủ dân chủ, tự do.
Cuộc cờ biển đông sẽ đưa đến chiến tranh vì tham vọng bá chủ của Trung Quốc ,và sự thôi thúc về đất đai, nguyên liệu, lương thực của Trung Quốc.Việt Nam chúng ta có cơ hội vùng lên lập nền dân chủ mới và đòi lại đất đai và hải đảo đã mất.
Trong cuộc chiến trước 1975, miền Nam chiến đấu cô độc, đó là cuộc chiến của riêng Việt Nam. Còn sau này, cuộc chiến là của toàn châu Á nếu không phải là toàn thế giới. Chúng ta có nhiều bạn xung quanh ta. Ở Á Châu, Nhật Bản, Ấn Độ là lực lượng lớn. Nhật Bản là một cường quốc, dù chính phủ nào lên cũng phải duy trì nước Nhật Bản độc lập và cường thịnh.
Huống hồ nay phe bảo thủ đang lên báo hiệu một cuộc canh tân mới về khoa học và quân sự để chống lại Trung Quốc ngang ngược, bạo tàn. Shinzo Abe lãnh tụ phe bảo thủ Nhật và sẽ là thủ tướng tương lai của Nhật Bản, khẳng định là không đàm phán  với Trung Quốc về chủ quyền của Nhật Bản đối với quần đảo  Senkaku.
 Trào lưu bảo thủ còn được tăng cường qua đảng Phục Hưng, một đảng chính trị do ông Shinto Ishahara, cựu đô trưởng Tokyo và ông Toru Hashimoto, thị trưởng Osaka thành lập cách nay vài tháng.
Đảng cánh hữu mang tinh thần quốc gia chủ nghĩa này trở thành lực lượng chính trị thứ ba tại Nhật Bản với 54 dân biểu. Được cử tri đưa lại chính quyền, phe bảo thủ đã cam kết thực hiện môt loạt biện pháp cải cách trong thời gian tới. http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20121217-dang-bao-thu-nhat-ban-chiem-da-so-tuyet-doi-tai-quoc-hoi 
 Năm nay 58 tuổi, ông Shizo Abe nguyên là thủ tướng Nhật Bản trong thời kỳ 2006-2007, xuất thân trong một gia đình mà ông ngoại đã từng làm thủ tướng và người cha có thời giữ chức Ngoại trưởng.
Ông Shinzo Abe nổi tiếng là chính trị gia rất quan tâm đến vấn đề lãnh thổ, chủ quyền, nhậy cảm với những ý tưởng dân tộc chủ nghĩa, nhấn mạnh đến việc phải đưa nước Nhật thoát ra khỏi cơn chấn động tâm lý thời hậu chiến, ủng hộ việc sửa đổi Hiến pháp chủ hòa do Mỹ áp đặt từ thời kỳ sau chiến tranh, đổi tên Lực lượng phòng thủ thành Quân đội Nhật Bản để phát triển bộ máy quân sự.http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20121217-thu-tuong-tuong-lai-nhat-ban-khang-dinh-khong-dam-phan-voi-trung-quoc-ve-chu-quyen-s
Như vậy, trong tương lai, Nhật Bản sẽ tăng cường quân sự, đủ sức tiêu diệt Trung Quốc. Người Mỹ trước đây e ngại Nhật Bản tái võ trang nhưng trước tình thế hiện tại Trung Cộng hung hăng, tàn ác, Mỹ phải khuyến khích Nhật Bản tăng cường quân sự để giúp Mỹ một tay trong công cuộc chống bá chủ Trung Cộng. Và dân Nhật Bản, sau 1945, chán chiến tranh, muốn thủ phận hòa bình, nhưng hòa bình sao được khi Trung Cộng chiếm Điếu Ngư và chiếm luôn Nhật Bản và Á Châu! Bắt buộc nhân dân và chính phủ Nhật Bản phải đối diện với chiến danh do Trung Cộng đưa đến.  Một khi Trung Cộng bị tiêu diệt thì Việt cộng và bọn thân cộng không có đất chôn!

 Cuộc thế có thể nhanh, có thể chậm. Nhưng cuộc cờ biển đông không chậm đâu vì Trung Cộng sốt ruột lắm rồi! Nhưng anh em ta đừng sốt ruột. Nguyễn Bỉnh Khiêm đã nói: 
Nắng lâu ắt có mưa rào, 
 Khuyên ai chớ vội xôn xao cày bừa".
Khi tình thế biến chuyển, nhân dân trong nước sẽ nổi dậy. Họ sẽ tổ chức thành từng nhóm, từng tổ chức. Có thể lập chiến khu, lập cuộc đấu tranh vũ trang. Từ từng tổ chức nhỏ, họ tập hợp thành tổ chức lớn, đi đến lập chính phủ lâm thời chống Trung Cộng và Việt Cộng.
Đó là lúc chúng ta có thể ủng hộ quốc nội chống cộng sản, xây dựng nước Việt Nam độc lập tự do. Đó là chúng ta đoàn kết, hòa hợp với nhân dân trong nước để cứu quốc và vệ quốc chứ không đoàn kết với bọn phản dân hại nước như bọn thân cộng và bọn Việt Cộng tuyên truyền xảo trá. Ngày đó sẽ không xa.


No comments:

Post a Comment