HỒ CHÍ MINH HUYỀN THOẠI VÀ MẶT NẠ

HỒ CHÍ MINH HUYỀN THOẠI VÀ MẶT NẠ

http://giahoithutrang.blogspot.com/2012/06/ho-chi-minh.html

Sunday, 10 November 2013

SƠN TRUNG CHÍNH LUẬN XI



. GIAN TRÁ VÀ TÀN ÁC

Gian trá và tàn ác là hai đặc tính cuả cộng sản. Nói dối và làm ác là hai vũ khí lợi hại của cộng sản và bọn độc tài, chuyên chế. Sau 1975, tại Đại học Saigon, bọn cộng sản Tuyên giáo cao cấp i tờ huênh hoanh nói" Ngoài bắc cắm đu đủ xuống đất là tha hồ nấu bánh chưng"! Bộ đội ta có xăng bột, mỗi anh bộ đội mang trong người một bọc xăng bột, lúc nào cần đổ nước quậy lên tha hồ mà chạy xe ô tô, thiết giáp và máy bay!" Nào là Liên Xô viện trợ cho ta hỏa tiễn kém, không bắn đến B52, sau các nhà khoa học ta cải tiền mà bắn trúng phóc hàng ngàn B52! Nào máy bay ta ẩn trong mây, Mỹ không thấy chờ khi B52 đến gần, máy bay ta bay trong mây ra bắn hạ hàng loạt B52!"

Ông Hồ khoe khoang là  đại biểu Việt Nam, là người được quốc tế phái hoạt động ở Thái Lan nhưng Hoàng Tùng, thư ký của ông bảo là ông Hồ nói láo, ông không được Quốc tế cộng sản công nhận là đại biểu dự đại hội cộng sản quốc tế, và cử đi Thái Lan hoạt động, ông chỉ là tay sai hạng bét của Quốc tế cộng sản. (1). Ông Hồ bắt mọi người phải tôn phục ông. Một đảng viên cao cấp khi được hỏi ai là lãnh tụ đảng đã trả lời là Trần Văn Giàu thì bị chôn sống nửa người (2)  mà Trần Văn Giàu sau cũng bị ông Hồ và đàn em đạp xuống đất đen may mà không phải bị xe cán hoặc lên cơn đau tim mà từ trần trước 1954!

Ông Hồ bán Phan Bội Châu, và gây nghi ngờ trong những người yêu nước hoạt động hài ngoại. Ông Hồ tuân lệnh Nga, Tàu đấu tố giết hàng vạn nông dân, giết và bắt gian hàng vạn đảng viên nhưng ông đổ tội cho Trường Chinh, ông Hồ  bán nước nhưng đẩy cho Phạm Văn Đồng ký văn kiện công nhận Hoàng Sa , Trường Sa là của Trung Cộng. Ông Hồ nhiều vợ nhưng khoe khoang là hy sinh hạnh phúc cá nhân cho dân tộc. Ông gian trá chưa đủ, ông muốn làm thánh mà đã giết rồi quăng xác Nông Thị Xuân ngoài đường!


Cộng sản tuyên bố thực hiện hoà giải nhưng sau 1975, chúng bắt giam hàng vạn chiến sĩ VNCH và tiêu diệt bọn GPMN vốn là bọn ngu muội chạy theo cộng sản để rồi phải chạy qua Pháp Mỹ, Úc nương thân!Mánh khoé và tội ác của ông Hồ và bọn Việt Cộng đàn em thì không kể xiết!

 Vì bảo vệ ngai vàng mà Stalin giết hàng trăm đại biểu quốc hội, hàng trăm  tướng lãnh và hàng ngàn  trí thức  Liên Xô. Mao Trạch Động gây ra vụ "Cách mạng vô văn hóa" giết hàng triệu người, phá hủy các di tích văn hóa Trung Quốc. Những đồng chí của ông như Lưu Thiếu Kỳ, Lâm Bưu đều bị giết.

 Nay tại Trung Quốc, vụ Bạc Lai Hy cũng là một màn thanh toán nội bộ. Cái ác vốn nằm sẵn trong con người cộng sản. Bọn Bắc Hàn khủng bố dân, bắt dân đói để không còn sức đối kháng. Cộng sản đề cao dân chủ chống phong kiến nhưng Trung Quốc, Bắc Hàn và Việt Nam vẫn theo lệ cha truyền con nối. Đã thế họ lại còn nổ văng miểng. Sau vụ Bắc Hàn thử hỏa tiễn, người ta khám phá ra rằng hỏa tiễn của Bắc Hàn là hỏa tiễn dỡm.(3)

Báo chí ngoại quốc cho rằng Miến Điện cũng trí trá. Họ giả dân chủ để làm tiền Âu Mỹ (4). Việt Nam tàn ác khi cho công an đánh đánh dân, bỏ tù dân rất hiên ngang oai hùng nhưng lại khúm núm trước Bắc Kinh bành trướng. Nay Việt Cộng gian trá, chơi trò đu dây để làm tiền Âu Mỹ. Cùng một lúc, Việt cộng luyện binh với Hoa Kỳ và Trung Cộng(5). Trò chơi này không phải là không nguy hiểm vì cả hai phe đều ghét thằng nịnh hót, xảo trá. Những thằng gian manh bao giờ cũng có kết quả bi thảm!
Sơn Trung
___

(1). Bác đến Liên Xô năm 1934-38 chỉ làm công tác ở Ban thuộc địa của Quốc tế cộng sản, không được giao nhiệm vụ cụ thể. Người được giao nghiên cứu làm luận án phó tiến sĩ về vấn đề thuộc địa. Bác xin được làm nhưng không được trả lời. ..
... Người xin về nước. Tại Đại hội Quốc tế Cộng sản lần thứ VII, Người không tham gia đoàn đại biểu Đảng ta, chỉ là đại biểu dự thính. Liên Xô vẫn cho rằng Việt Minh là một thế lực dân tộc chủ nghĩa.Trước đó Bác phụ trách pho`ng Đông Nam Á của Quốc tế Cộng sản. Bác có đi dự Đại hội V Quốc tế Cộng sản nhưng không được bầu vào Ban chấp hành. Lần này sang, do cách hoạt động của mi`nh, Bác bị Liên Xô nghi ngờ là chưa đủ tiêu chuẩn cộng sản. Sang Liên Xô Bác không được giao việc gi` cả, không có chức vụ chính thức trong tổ chức quốc tế. Bác xin về, họ không cho tiền. Sau Bác phải xin tiền bạn bè để về. Bác về Xiêm ti`m đến các gia đi`nh người Nghệ như gia đi`nh cụ Đặng Thúc Hứa. Bác hoạt động trong Việt kiều.Sau đó Bác có sang cả Lào để gây dựng cơ sở ở đó. Như thế việc Bác về Xiêm là do Bác chủ động chứ không phải là do Quốc tế phân công.
Lúc đầu là Nguyễn Khánh Toàn, Nguyễn Sơn, Ly' Ban, Trương Ái Dân, Cao Tử Kiến. Trương Ái Dân trong thời gian kháng chiến chống Pháp làm công tác công vận ở Liên khu III do tôi phụ trách. Đồng chí ấy nói với tôi rằng, sau cuộc khủng bố của Pháp năm 1930-31, đồng chí ấy sang Trung Quốc hoạt động cách mạng, được đi Diên An. Trong cuộc vận động chỉnh phong năm 1942-43, đồng chí ấy bị thẩm vấn lí lịch. Người ta hỏi người đứng đầu Đảng Cộng sản là ai, đồng chí ấy trả lời là Trần Văn Giàu, liền bị chôn một nửa người xuống hố sâu  .
Bắc Triều Tiên làm giả tên lửa mới. VOA. Thứ Sáu, 27 tháng 4 2012.Các quân xa chở phi đạn trong cuộc diễn binh ở Bình Nhưỡng hôm 15/4/12 mừng 100 năm ngày sinh của ông Kim Il-sung, người thành lập nước (Ảnh do thông tấn xã KCNA của Bắc Triều Tiên công bố).Hai nhà phân tích người Đức nói các phi đạn đạn đạo được đưa ra trong cuộc diễn hành quân sự trước đây trong tháng này được làm giả một cách vụng về.Trong một bài  viết nhan đề “Một cuộc trình diễn không đáng tin” hai ông Markus Schiller và Robert Schmucker thuộc Công nghệ Schmucker của Đức viết rằng 6 phi đạn đạn đạo xuyên lục địa được chở trên những giàn phóng lưu động trong cuộc diễn hành ngày 15 tháng 4 là những mô hình giả và tồi.
Bài báo nói những phi đạn trông có vẻ như là một mớ hỗn độn của nhiên liệu lỏng và nhiên liệu đặc không bao giờ có thể được sử dụng chung để bay.
Thêm vào đó, vỏ ngoài gợn sóng của phi đạn cho thấy kim loại được sử dụng quá mỏng để có thể chịu đựng được chuyến bay.Hai nhà phân tích này nói mỗi phi đạn khác nhau một ít, ngay khi cả hai được làm cùng một kiểu, và thậm chí còn không ăn khớp  với các dàn phóng chở chúng.Ông Schiller và Schmucker nói hiện vẫn chưa có bằng chứng là Bắc Triều Tiên có phi đạn đạn đạo xuyên lục địa có thể hoạt động được.Cuộc diễn hành quân sự lớn bao gồm gần 900 khí tài quân sự, diễn ra vào ngày 15 tháng 4 vừa qua để kỷ niệm 100 năm ngày sanh ông Kim Il Sung, nhà lãnh đạo đầu tiên của Bắc Triều Tiên.
http://www.voanews.com/vietnamese/news/asia/nokor-fake-missile-4-27-12-149223275.html


(4).Ván bài tẩy Miến Điện. RFI 15 Tháng Tư 2012.Thụy My.
Liên quan đến châu Á, Le Point có bài viết mang tựa đề « Ván bài tẩy Miến Điện ». Tác giả đặt câu hỏi, sau chiến thắng của bà Aung San Suu Kyi, liệu giới lãnh đạo quân sự có thực sự quay về doanh trại ?Thông tín viên của tờ báo kể lại trường hợp của Phyu Phyu Thin, một trong số 42 thành viên của Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ đã trúng cử vào Quốc hội, trong kỳ bầu cử bổ sung 45 ghế trống vừa qua. Người nữ y tá 40 tuổi này trước đây do ủng hộ lãnh tụ đối lập Aung San Suu Kyi nên đã bị tập đoàn quân sự tống vào tù. Bà kể lại : « Bốn tù nhân bị nhốt trong phòng giam 9 m2, mỗi ngày chỉ được ra ngoài hai lần, mỗi lần 10 phút. Không có nhà vệ sinh, chỉ có một chiếc xô… ».Vì sao một chế độ độc tài bỗng dưng thay đổi ? Theo Ko Ko Gyi, thuộc tổ chức Thế hệ 88 – năm diễn ra phong trào nổi dậy sinh viên, ra tù vào tháng Giêng, thì « đó là vì lý do kinh tế. Với lại Miến Điện sẽ là chủ tịch ASEAN vào năm 2014, và muốn có các đối trọng khác trước ảnh hưởng của Trung Quốc ».
Theo tác giả, thì chính quyền Miến Điện đã dùng 45 chiếc ghế đại biểu Quốc hội lần này để đổi lấy cảm tình của cộng đồng quốc tế - một cái giá không đắt, và đã thành công. Hoa Kỳ loan báo sẽ giảm nhẹ trừng phạt, còn Liên hiệp châu Âu cũng sẽ bàn bạc về việc này ngày 23/4 tới. « Chỉ có điều giới lãnh đạo Miến Điện vẫn phải đến Singapore nếu muốn mua xe siêu sang, đồng hồ hàng hiệu, không thể gởi con cái đến học ở Havard hoặc đi chơi ở Disneyland » - một doanh nhân Pháp mỉa mai.Nhưng với vỏn vẹn 43 ghế trên tổng số 664 ghế ở Quốc hội, liệu Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ có gây được ảnh hưởng ? Làm thế nào để sửa đổi Hiến pháp – cần phải có đến 75% đại biểu ủng hộ - để tránh việc quân đội nắm quyền trở lại trong trường hợp khủng hoảng, và cản trở bà Aung San Suu Kyi ra tranh cử tổng thống ?Theo ông Olivier Guillard, giám đốc nghiên cứu của Iris, thì « sẽ dễ gây ảnh hưởng bên trong hơn, cho dù Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ không thể thay đổi được Miến Điện trong lúc này ». Còn rất nhiều việc phải làm, trong một đất nước phong phú tài nguyên, nhưng lại thuộc hạng nghèo nhất châu Á. Bên ngoài phạm vi các thành phố, những nông dân với gánh nặng nợ nần phải làm lụng vất vả trên các thửa ruộng, sống trong những căn nhà sàn không điện nước. Tất cả đều bầu cho Daw Shu – người dân Miến Điện gọi bà Aung San Suu Kyi như thế - với hy vọng bà sẽ làm thay đổi cuộc sống của họ.Năm nay 66 tuổi, lãnh tụ đối lập có sức khỏe kém, và người ta không biết bà có thể đại diện cho đảng mình trong kỳ bầu cử năm 2015 trong cuộc đấu tranh giành 75% số ghế còn lại trong Quốc hội hay không. Một vấn đề khó khăn nữa là xung đột ở các vùng dân tộc thiểu số, đặc biệt là ở bang Kachin. Nhưng nói chung với đa số người dân Miến Điện, Daw Shu gần như là một á thánh, và trên đôi vai gầy của bà đè nặng tương lai của cả một dân tộc.
http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20120415-van-bai-tay-mien-dien
(5).Việt Nam hợp tác quân sự với TQ và Mỹ cùng lúc.RFA 25.04.2012
http://www.rfa.org/vietnamese/vietnamnews/vn-hosts-us-cn-navies-04252012101916.html

 

 

 






 

LII.NGƯỜI CỘNG SẢN TIẾN BỘ?


Lúc bấy giờ, chúng tôi đi dạy Hòa Hảo, Cao Đài và Cần Thơ thường bằng xe Van của các Viện. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng đi Hòa Hảo, Cần Thơ bằng máy bay. Tôi còn nhớ ấn tượng một ngày trước 1975, tôi lên dạy tại Đại Học Cao Đài. Khi về, xe của Viện Đại Học đi trong buổi chiều gần hoàng hôn qua vùng hoang vắng. Tôi nói:
"Lúc này vắng vẻ quá, coi chừng cọp ra chận đường!"

Trên xe lúc bấy giờ có vài giáo sư, vài vị chức sắc, và ngài Viện Trưởng Luật sư Nguyễn Văn Lộc nguyên Thủ tướng thời Nguyễn Cao Kỳ. Ngài chức sắc ( tôi đã quên tên và phẩm vị của Ngài) trấn an tôi với giọng điệu tin tưởng: "Cụ Hồ rất trọng Ngài Hộ Pháp. Thấy cờ và xe của Đạo là họ tránh xa." (Chắc là hai bên có mật ước!)

Ngài Viện trưởng nói:" Cộng sản bây giờ tiến bộ lắm, không phải như hồi 1945!"
Nghe các Ngài nói vậy, ai cũng im lặng nghe. Và tôi cũng không dám có ý kiến tiếp nhưng lòng ngao ngán vì Ngài Viện Trưởng là một tiểu thuyết gia, một luật sư và một thủ tướng chính phủ quốc gia mà trình độ chính trị như vậy! Lời của hai ông đều sai về phương diện lý luận và thực tế. Nếu có tiến bộ thì không phải tất cả đảng viên cộng sản, và đảng cộng sản đều tiến bộ. Hơn nữa, hai ông là người Nam Kỳ, chưa nếm mùi cộng sản cho nên có it nhiều mỹ cảm với cộng sản.

Sau 1975, mỗi người mỗi ngả, tôi không còn gặp lại hai ông, nhưng tôi biết hai ông Viện trưởng và chức sắc đều có dịp bóc lịch vài năm trong trại tù cộng sản để suy gẫm về đề tài cộng sản tiến bộ hay không và tiến bộ cỡ nào!

I. CỘNG SẢN CÓ TIẾN BỘ KHÔNG?

Con người phức tạp. Của ba loài, người ba đứng, ta không thể nói một cách tổng quát như Marx rằng tư bản bóc lột! Cộng sản có nhiều loại. Không phải tất cả đều tiến bộ. Cộng sản Tây Âu khác cộng sản Đông Âu. Cộng sản châu Âu khác cộng sản châu Á. Cộng sản có loại đầu gấu, loại tép riu; loại ngu dại mà chạy theo, hạng bắt buộc mà phải phục tòng. Cộng sản có loại là trí thức như Pon Pot, Tôn Thất Tùng, Trần Văn Giàu, và đám cộng sản đệ tứ! Cộng sản tất nhiên có rất nhiều loại lưu manh hoặc vô học như Trần Quốc Hoàn, Võ Chí Công, Đỗ Mười, Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Mai Chí Thọ, Nguyễn Chí Thanh, Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng. . .Ta chỉ biết một cách tương đối rằng đa số cộng sản là tàn ác, lưu manh. Còn tuyệt đối không ai bảo đảm tất cả cộng sản đều tiến bộ ít nhiều. Ở Sài gòn sau 1975, mấy ông tổ trưởng dân phố tân tòng mà cũng ghê gớm lắm huống hồ bọn cộng sản chính cống đã từng đấu tố cha mẹ và giết người hàng loạt!

Tuy nhiên, chúng ta có thể chia cộng sản làm hai loại. Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Pon Pot là đại gian, đại ác, trước sau vẫn như nhau, không thay đổi, thành thử không có gì gọi là tiến bộ. Còn cộng sản như Gorbachov, Triệu Tử Dương, Nguyễn Hữu Đang, Phùng Quán, Hoàng Cầm, Trần Đức Thảo, Hữu Loan, Trần Dần, Trần Xuân Bách, Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn, Nguyễn Kiến Giang, Trần Độ . . . . . đã bỏ đảng mà theo nhân dân thì quả là cộng sản tiến bộ.

II.CỘNG SẢN TIẾN BỘ NHƯ THẾ NÀO?

Những người cộng sản được gọi là tiến bộ là vì họ đã nhìn ra những sai lầm của chủ nghĩa Marx, những tàn ác, xấu xa và bất công của chính quyền và đảng cộng sản trong khi đa số nhân dân và đảng viên vẫn u mê tin tưởng vào những lãnh tụ ngu dốt và tàn bạo của Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam, Hung, Ba Lan. . .So với những đảng viên cộng sản thì họ là người tiến bộ, nhưng so với người quốc gia muôn thuở thì chẳng có gì là tiến bộ, vì tất cả những điều họ hô hào như tự do, dân chủ, mở cửa giao thương, kinh doanh làm giàu . ..thì đã có từ lâu. Từ lâu, con người đã tự do sống, tự do kinh doanh. Tại Việt Nam thì có An Tiêm, tại Trung Quốc thì có Lã Bất Vy, Thạch Sùng. Từ lâu, đức Phật đã hô hào bãi bỏ phân biệt giai cấp, và Mạnh Tử đã chủ trương "quân vi khinh, dân vi quý"! Chậm nhất là cách mạng Pháp 1789 loài người đã tích cực tranh đấu cho dân chủ, một nền dân chủ thật sự chứ không giả dối như Marx, Lenin, Stalin.

Dẫu sao thì họ cũng đã có công, đã có ý chí quật cường chống lại chủ nghĩa cộng sản dù phải hy sinh tánh mạng và đời sống của mình và vợ con! Họ đã lên tiếng phản đối hoặc hành động chống lại những đường lối phi dân chủ của cộng sản chuyên chế. Họ đã bị giáng chức, bị đuổi ra khỏi đảng hoặc bị tù, hoặc bị canh giữ nghiêm ngặt. Nhóm Nhân Văn Giai Phẩm phần lớn là chiến sĩ chống Pháp, là đảng viên đã lên tiếng đòi tự do văn nghệ, phản đối chính sách bóp cổ văn nghệ sĩ của bọn chính ủy, bọn cai thầu văn nghệ và công an văn hóa!

Những người cộng sản tiến bộ này cũng có thể chia ra nhiều loại. Có thể có người có tư tưởng giống ta là những người quốc gia nhưng một số có tư tuởng khác người quốc gia chân chính. Họ chỉ giống ta một vài phần thôi!

Ví dụ ông Đặng Tiểu Bình. Ông chống Mao và bị Mao tước quyền và bắt giam vì tội " đi theo con đường tư bản chủ nghĩa"! Mao kết tội ông rất đúng, không oan! Trong cuộc cách mạng vô văn hóa của Mao, con trai ông bị ném xuống lầu ba què chân phải đi xe lăn. Sau ông được phục quyền ra tay trừ bè lũ bốn tên, hủy bỏ chính sách ngu dốt và cực đoan của Mao, mở cửa cho ngoại quốc đầu tư và khuyến khích dân chúng làm giàu.Ông và bè lũ cộng sản gọi chính sách Đặng Tiểu Bình là đổi mới nhưng thực chất là " trở lại con đường tư bản chủ nghĩa" đúng như Mao đã kết tội ông. Ông chỉ bắt chước cái cũ của quân chủ và tư bản thế là ông khôn hơn Marx và Mao vì theo quân chủ và tư bản thì mới có tiền, chứ theo Marx, Lenin, Stalin và Mao thì tan nát và nghèo đói!

Nhưng ông chỉ tiến bộ đến đó thôi. Ông vẫn chủ trưởng độc tài đảng trị, mở lối cho nạn tham nhũng và bè phái, bóp nghẹt tự do dân chủ của nhân dân. Ông phạm tội ác khi xua quân xâm chiếm Việt Nam. Con ông bị Hồng Vệ binh ném xuống đất làm cho què chân nhưng ông đã ra lệnh dùng xe tăng giết hàng ngàn sinh viên ở Thiên An môn ! Như vậy là ông chỉ tiến bộ về kinh tế mà vẫn bảo thủ về chính trị. Và ông còn tàn ác hơn "bè lũ bốn tên" đã làm hại ông và con ông!
Một ví dụ khác là ông Lưu Á Châu. Ông chủ trương Trung Quốc muốn tồn tại thì phải theo kinh tế và chính trị Mỹ. Đó là điểm sáng suốt và tiến bộ của ông. Nhưng ông cũng có mặt phản động đối với chân lý loài người. Ông hùa theo Đặng Tiểu Bình ca tụng việc Trung Quốc đánh phá Việt Nam năm 1979, và việc tàn sát Thiên An môn 1989!
Ở Việt Nam không thiếu những con người tiến bộ kiểu này! Nguyễn Văn Linh theo Nga và Đặng Tiểu Bình mà đổi mới năm 1986, nhưng it lâu sau, ông lại trở về đường lối chuyên chế sau khi Đông Âu và Liên Xô sụp đổ. Như vậy là Nguyễn Văn Linh không hoàn toàn tiến bộ!

Một vài người cho rằng Võ Văn Kiệt tiến bộ nhưng theo thiển kiến, ông chỉ giả đò nhân nghĩa. Ông thẳng tay bỏ tù nhân dân miền Nam thế mà sau khi hưu trí, ông hô hào hòa hợp hòa giải! Tại sao ông không thực hiện hòa hợp hòa giải trong thời ông làm Ủy ban Quân Quản Saigon? Ông kêu gọi chống tham nhũng, nhưng gia đình ông mặc sức làm giàu nhờ uy thế đảng, và ông bênh vực tham nhũng vì theo ông người cộng sản phải được hưởng thụ sau bao năm gian khổ!

Một số người miền Bắc bỏ nước chạy sang Hương Cảng. Vì sao bỏ nước ra đi? Vì kinh tế hay vì chính trị? Kinh tế cộng sản làm dân đói khổ tức là có sai lầm về chính trị. Họ ghét cộng sản không? Họ yêu cộng sản, sao không ở lại xây dựng XHCN? Tại sao qua Hongkong mà còn làm lễ mừng 30-4 đại thắng và đánh người miền Nam?


Thực tế cho thấy nhân dân miền Bắc một số đã tiêm nhiễm tuyên truyền của cộng sản cho nên có ác cảm với miền Nam và người quốc gia. Dương Thu Hương chống cộng sản, vạch trần những xấu xa của chế độ cộng sản thế mà viết rằng lính Quốc Gia ăn thịt người, phụ nữ miền Nam bị bóc lột nên phải lấy chồng già. Bà quên rằng Nông Thị Xuân lấy chồng già và bị giết chết cả hai chị em vì danh giá của bậc thánh ! Bà còn cho rằng xã hội miền Nam ăn bám, không lao động. Cái nghề sơn sửa móng tay là một một nghề xấu xa trong một xã hội đồi trụy. Bây giờ tôi thấy bà đã tân trang, có phải là bà Dương Thu Hương trước kia không? Và bà nay nghĩ gì về nghề sơn móng tay, uốn tóc và sửa sắc đẹp?

Vũ Thư Hiên tiến bộ đã mở mắt về thiên đường cộng sản và chủ nghĩa Marx nhưng vẫn cho rằng chủ thuyết Marx là nhân bản, ông xưng tụng bọn cộng sản đã giam cha con ông, khủng bố và bao vây gia đình ông là những nhà cách mạng, và tỏ thái độ ghét Việt Nam Quốc Dân đảng, Đại Việt đảng và Nguyễn Chí Thiện.

Trần Đức Thảo một đời bị te tua vì cộng sản thế mà trong tác phẩm cuối cùng của ông, ông vẫn cho rằng quan điểm giai cấp của Marx là hoàn toàn đúng và căn bản (1)
Và trong cuộc sống, ta vẫn thấy người XHCN vẫn tự hào:
+ Việt Nam là nhất thiên hạ vì Mỹ mạnh nhất mà bị thua Việt Nam thì trên thế giới, Việt Nam là vô địch!Tiêu biểu lối nói này là Lê Duẩn, Đỗ Mười.
+Chỉ có người XHCN là yêu nước còn bọn chạy theo Mỹ, Pháp là phản quốc! Sự việc này rõ ràng nhất là có một thời người xuất cảnh trước khi ra đi luôn được nghe bọn công an i tờ giảng về lòng yêu nước và bắt nghe bài " Quê hương là chùm khế ngọt"!
+Họ luôn tự hào về thành tích chống Pháp, đuổi Mỹ và xây dựng XHCN. Tiêu biểu cho hạng này là Trần Độ, Nguyễn Văn Trấn. . .
Nói chung, người XHCN một số chỉ có tiến bộ một phần.
Đừng tưởng rằng bạn dễ dàng nói chuyện với một người cộng sản được gọi là tiến bộ. Cái bệnh trầm trọng nhất của đa số người cộng sản từ trí thức cho đến bình dân thường là kiêu căng, tự phụ và khinh người! Cái tự tôn của họ là họ tự coi là kẻ chiến thắng vì Việt Nam đã đánh thắng bốn kẻ thù lớn nhất thế giới là Nhật, Pháp, Mỹ và Trung Cộng. Họ là đỉnh cao trí tuệ vì hơn hai mưoi năm tốt nghiệp trong đại học chống Mỹ thì không một trường đại học nào có thể sánh bằng!

Họ tiếp bạn, nói chuyện với bạn là họ đã hạ mình lắm rồi! Khi nói chuyện với bạn, trong lòng họ có thể khinh bạn là người mất gốc, là kẻ trụy lạc, không yêu nước, không lao động, không hiểu gì về đất nước và con người Việt Nam. Họ cũng khinh rẻ bọn Việt kiều ngu, bị gái lừa! Và nay họ khinh Việt kiều không xài sang bằng Việt Cộng, Việt kiều bủn xỉn!. . .

Họ cũng khi bọn Việt kiều bụng phệ, đầu sói. . .Không chịu gian khổ, trưởng giả học làm sang, vừa về đến quê hương đã kêu dơ bẩn, chật chội và nóng! Họ ghét cái bọn trẻ Việt kiều không nói được tiếng Việt, cứ nhí nha, nhí nhô Anh, Pháp, Đức! Họ ghét cái cung cách bất lịch sự của Việt kiều về Việt Nam không dám ăn, không dám uống!Chính Phạm Duy đã bị chê là không biết gì về dân ca và không có đóng góp cho công cuộc đánh Pháp, đuổi Mỹ!

Họ khinh ta đã đành. Họ còn khinh tất các dân tộc trên thế giới! Họ chỉ trích dân Nga phản bội XHCN, họ khinh Canada yếu xìu, không có binh hùng tướng mạnh, họ ghét Mỹ là đế quốc, họ ghét Anh Pháp là thực dân. . .

III. TẠI SAO CỘNG SẢN BẢO THỦ HOẶC TIẾN BỘ HẠN CHẾ?

Bên cạnh những người cộng sản tiến bộ thực sự như Gorbachov, Milovan Djilas , có một số bảo thủ hoặc tiến bộ nửa vời. Tại sao vậy?

1. Hạng bảo thủ:
Hạng lãnh đạo và lý thuyết gia số một như Marx, Lenin, Stalin và Mao thì tự cao, tự đắc cho mình là sáng suốt, là tiến bộ nhất thiên hạ nên không bao giờ nghĩ rằng họ sai lầm. Nếu ai phê bình họ, chống đối thì họ cho đó là bọn ngu xuẩn, gian ác, phản động, cần phải tiêu diệt.

Hạng này một phần vì ảo tưởng, một phần là dối trá, xảo quyệt, luôn luôn đề cao, tuyên truyền để lừa dối nhân dân và lừa dối chính họ.Dẫu sao, Lenin cũng đã có phần sáng suốt khi ông lùi bước trong năm 1921 bỏ chính sách kinh tế thời chiến bằng chính sách kinh tế mới. Sau này, Stalin bãi bỏ chính sach kinh tế mới bằng kinh tế chỉ huy tàn bạo và mù quáng.

Hạng này cũng vì tham vọng, muốn qua mặt Mỹ. Con nhái muốn bằng con bò cho nên Stalin cũng như Mao Trạch Đông tiến nhanh tiến mạnh đã đưa ra những chính sách đầy tham vọng, khiến dân chúng nghèo khổ và đói rét, chết hàng chục triệu người.
Còn hạng đàn em, một phần vì tin tưởng lãnh tụ, một phần vì mù quáng, sợ hãi cho nên lệnh trên ban xuống là cúi đầu thi hành, không cần suy nghĩ.

Hơn nữa, trong bao nhiêu năm bị đầu độc về thiên đường cộng sản, và được đào tạo theo khuôn mẫu Nga, Tàu, nay có chút làm khác lạ thì họ lo lắng là sai đường lối đảng. Như hồi mới làm khoán, một số người nói “khoán hộ là mất lập trường. Thà đói chứ không thể làm khoán hộ” (2). Ngày nay, giữa lúc Trung Quốc chiếm biển lấn đất, một số người cho rằng liên minh với Mỹ thì mất đảng. Họ chỉ nghỉ đến đảng mà không nghĩ đến dân tộc, họ không biết rằng đảng cộng sản đã phản bội vô sản, đi trái với đường lối của Marx. Chủ nghĩa Marx bây giờ chỉ là cái vỏ mà ruột là một tổ chức Mafia bán nước buôn dân và giết người cướp của.

2. Hạng tiến bộ

Một hạng cộng sản rất thông minh, hiểu biết. Khrushchev , Gorbachov, Đặng Tiểu Bình không phải là gián điệp Mỹ như một số vu khống. Họ đã ở trong hàng ngũ lãnh đạo cho nên hiểu rõ mọi khuyết điểm của chủ nghĩa cộng sản nên cần phải thay đổi. Chiếc xe đã đến vực thẳm rồi thì phải lui lại, nếu cứ tiến nhanh tiến mạnh thì tất xuống hố sâu vực thẳm.

Một hạng như Trần Đức Thảo, Vũ Thư Hiên tiến bộ nửa vời vì nhãn quan hạn chế, tư duy chưa rốt ráo.

Một số thông minh nhưng phải cúi đầu tuân lệnh lãnh tụ ngu xuẩn.Họ không dám chống đối cũng không dám nói thật cho nên phải nói dối. Việt Nam sản xuất lúa năm bảy tấn một mẫu.Đó là nguồn gốc của "làm láo báo cáo hay". Bởi vì thế mà các cán bộ đàn em Mao phải thi hành bao biện pháp để làm Mao vui lòng như thu các nồi niêu song chảo nấu lại thành đống mà bảo là sản xuất hàng vạn tấn thép tốt nhất thế giới! Họ bịp Mao, bịp nhân dân Trung Quốc và quốc tế. Tuyên truyền, nói láo, bịp bợm đã trở thành quốc tế sách của cộng sản.

Trước 1975, Việt Nam ca tụng Mao với chính sách kinh tế nhảy vọt và thành quả của các HTX đại trà của Trung Quốc. Nhưng sau này, khi Đặng Tiểu Bình dẹp các HTX nông nghiệp, Việt Nam mới có kẻ vuốt đuôi họ Đặng và kể khổ:

Lúc bấy giờ ( 1979 ), nông dân hầu như bị bắt buộc phải tham gia các hợp tác xã nông nghiệp hoặc các tập đoàn sản xuất của nhà nước. Nếu không tham gia thì trong hồ sơ sẽ có một câu dạng như " gia đình không chấp hành đúng đường lối của Đảng và nhà nước ", và với một nhận xét như thế, thì các quyền lợi của các thành viên trong gia đình không còn là bao nhiêu nữa. Do đó, nông dân hầu hết đều tham gia vào HTX hay TĐNG, nhưng không năng suất, hiệu quả, đến giờ làm thì đi, hết giờ làm thì về ( hỏi các nhân chứng sống qua thời kỳ này thì rõ (2).

Người ta cũng nói đến sự đói nghèo của nông dân trong chế độ nô lệ của cộng sản. Vì HTX quá thất bại mà người ta phải lập ra chính sách " khoán". Khoán nghĩa là giao ruộng cho các gia đình canh tác rồi nộp hoa lợi cho đảng.Ta hãy nghe tác giả bài này, ông không ghi danh tánh nhưng ta biết ông cũng là một quan viên lớn của đảng nói đến thất bại của HTX nông nghiệp và lý do bày ra "khoán":

Vậy thì tại sao lại “ra” được khoán 10? Theo tôi có ba yếu tố rất quan trọng.
Thứ nhất, trong cuộc khủng hoảng kinh tế những năm 80, nông dân là lớp người chịu nhiều cực khổ nhất. Nông dân là 80% dân số, lại sống trên toàn lãnh thổ của đất nước nên khi nông dân cực khổ, cái cực khổ bị phơi bầy không thể lấy gì mà che đậy được. Anh công nhân cũng cực khổ, nhưng ít nhất mỗi năm còn có một bộ quần áo bảo hộ; gạo thiếu thì có mì, ngô, có hạt bo bo rồi khoai sắn cấp bù. Còn anh cán bộ, các quan chức thì ngành lương thực thực phẩm nhất thiết không dám bỏ đói thì ta biết rồi. Đó là một cuộc khủng hoảng dai dẳng và nguy hiểm, dân đói quá, không có ngoại tệ để mua gạo. Tôi nhớ năm 1987 có bài báo nói 21 người bị chết đói ở Bệnh viện Thanh Hóa, Quốc hội đã chất vấn tôi về trách nhiệm để dân chết đói, có ý kiến đòi bãi chức (2).

Một số tiến bộ đã đưa ra một vài chính sách như Đặng Tiểu Bình, Nguyễn Văn Linh. đã mở cửa cho tư bản đầu tư. Việc này, nhiều báo chí và nhà bình luận đã nói. Tôi xin đưa thêm một thí dụ về chính sách "khoán nông nghiệp" mà còn gọi là khoán 10, khoán 100.

Trước tình thế nông dân khốn khổ, một số cộng sản thông minh không biết tự họ nghĩ ra hay học Liên Xô, Trung Quốc. Trên bình diện lý luận, khoán tức là làm trái với chính sách quốc hữu hóa, làm ăn tập đoàn và bãi bỏ tư hữu của Marx. Khoán là trở lại con đường tư bản chủ nghĩa. Nhưng trung thành theo Marx, Mao và Hồ thì rõ ràng là đói. Người cộng sản có lương tâm không nỡ để dân chết hàng ngàn, hàng vạn trước mắt mình. Chính là Kim Ngọc (3) tỉnh ủy Vĩnh Phú là người cực kỳ thông minh và tiến bộ và cũng có lòng nhân đạo trong thập niên 60 có sáng kiến "khoán" . Ông biết là làm vậy là phạm tội chống đảng, nhưng thương dân mà ông phải "làm chui" trong 20 năm! Cái lạ là trong đảng ủy Vĩnh Phú thiếu gì tay bảo thủ, giáo điều, gian nịnh, sao họ không báo cáo cấp thời những hành động " chống đảng, phản Marx " của Kim Ngọc mà phải chờ đợi hai mươi năm mới tiết lộ? Họ thông cảm với ông, họ hiểu ông và thương ông, kính trọng ông đến thế sao? Tội nghiệp cho ông vì đi trước thời đại nên ông bị cách chức và sống trong tủi nhục.

Sau đó thì Nguyễn Văn Linh mới theo đó mà bày ra khoán nhưng họ cũng đấu đá dữ dội nhân danh Marx và XHCN. Ta thử xem một đoạn như sau:

Sau khi kinh nghiệm khoán của Đoàn Xá được thí điểm ở toàn huyện Đồ Sơn và Hải Phòng đem lại kết quả tích cực, Hội nghị Trung ương 9 khóa IV (tháng 12/1980) đã quyết định mở rộng việc thực hiện và hoàn thiện khoán sản phẩm trong nông nghiệp. Tuy nhiên, theo Hoàng Tùng, lúc bấy giờ trong Bộ Chính trị chỉ có Tổng bí thư Lê Duẩn và các ông Võ Chí Công, Lê Thanh Nghị và Hoàng Tùng là ủng hộ chính sách khoán. Còn lại, bao gồm cả Trưởng ban Nông nghiệp Trung ương Đảng, phản đối. Trong Hội đồng Chính phủ thì chỉ Bộ trưởng Nông nghiệp Nguyễn Ngọc Trìu ủng hộ, Chủ tịch Hội đồng Phạm Văn Đồng lưỡng lự, một số Phó Chủ tịch Hội đồng phản đối.(2)

So với HTX thì khoán thành công. Tác giả bài trên cho biết vài điểm như sau:
Chỉ sau 10 tháng triển khai khoán 10, cả nước đã xuất khẩu hơn 1 triệu tấn gạo (tôi không nhớ chính xác, nhưng đã dư thừa gạo và XK một lượng lớn.) Sang năm 1989 chúng ta bỏ luôn chế độ sổ gạo. TCty Lương thực phản đối, nhiều Thứ trưởng phản đối; có ông khuyên tôi: “Hãy cẩn thận, nhỡ mất mùa đói kém thì sao?”. Tôi nói chả sao, thiếu gạo thì mang tiền sang Thái Lan, một tuần sau là gạo đã cập bến. Lại có đơn kiện tôi rằng “ông này phá tan hết cả”. Thế rồi, ngay cả khi bỏ sổ gạo mà CBCNV vẫn rất phấn khởi, thóc gạo vẫn tiếp tục dư thừa rồi, có người ở ngành lương thực vẫn còn nhờ một cán bộ cấp cao (tôi không muốn nói tên vì sau đó ông đã bị bãi nhiệm do một việc khác) nói cần duy trì sổ gạo. Tôi đã nói: “Bây giờ bố tôi sống lại bảo tôi làm, tôi cũng chịu. Tôi hãi nó lắm rồi!”(2)

Tố Hữu là một tay bảo thủ, giáo điều không biết ban đầu có ủng hộ khoán hay không nhưng sau này vỗ ngực kể công. Năm 1981, ngôi sao của Tố Hữu sáng chói lắm, thế mà thơ ông dung nhan ảm đạm thê lương:
Đêm cuối năm
Đêm cuối năm riêng một ngọn đèn,
Dở hay khôn dại, những chê khen!
''Làm ăn'' hai chữ quen mà lạ,
''Thế cuộc'' nhân tình rõ trắng đen.
''Mở lối'' bao xưa người mọc cánh,
Được mùa ''khoán'' mới đất len men.
Tự cường mới biết ai gan góc,
Luồn lọt hay chi phận yều hèn.
Cách mạng mừng thêm vai gánh vác,
Hư danh chừng bớt kẻ đua chen.
Dòng đời cứ chảy tan bèo bọt,
Thế trận lòng dân dậy tiếng kèn (4)


Dù HTX hay khoán, đảng cộng sản vẫn là điền chủ bóc lột, nông dân là nông nô. Khoán hay hơn vì dân tự canh tác, không phải theo mệnh lệnh các giám đốc, chủ tịch HTX ngu dốt, gian ác và nịnh hót. Nhưng khoán có khó khăn vì được mùa hoặc trúng đất tốt thì nông dân có lợi, còn đất xấu và mất mùa thì nông dân mắc nợ. Sau khi khoán ra đời, nhiều nơi nông dân mắc nợ bị đảng ác ôn xiết nhà cửa, trâu bò. . .
Tác giả bài Khoán 100 và khoán 10 cho biết sai lầm của khoán:
Trong thời gian đầu, khoán 100 đã làm đổi mới bộ mặt nông thôn và tạo ra được lượng nông sản lớn hơn ở thời kỳ trước. Tuy nhiên cũng chỉ được một thời gian, sau đó nó bộc lộ một số vấn đề chưa giải quyết được ( hệ thống quan liêu trong các HTX, tính mệnh lệnh hành chính về khoán, đè lên vai ng nhận khoán v.v. ).

Tôi cũng xin đưa ra một thí dụ khác về 5% đất màu. Không biết là ai cũng đã có sáng kiến để cho nông dân mỗi hộ vài thước đất trồng riêng.Kết quả với 5% đất riêng này đã có khoảng 30% đến 50% lợi tức.
Một học sinh lớp ba cũng có thể giải bài toán thuộc quy tắc tam xuất này:

5% đất đai cho 50% hoa lợi,
Vậy 100% đất đai cho bao nhiêu hoa lợi?


Tại sao không giao đất 100% cho nông dân? Tại sao không đạp Mác Lê và Mao xuống hố phân? Tại sao còn theo Cộng sản nghèo khổ và tàn ác?
Bởi vì cộng sản bảo thủ, giữ quyền lợi riêng tư.
Chính Nguyễn Văn Linh đã nói:
Chỉ có 5% đất đai đã đem lại hơn một nửa thu nhập cho nông hộ, cứu đời sống của nông dân; sao không biến 5% thành 100%? (2)

Nguyễn Văn Linh nói đúng! Tại sao không để cho nông dân tư hữu 100%? Cái mà cộng sản khoe khoang là đổi mới thì ông cha ta đã thực hiện mấy chục ngàn năm, mấy trăm ngàn năm, và anh nông dân i tờ cũng biết. Chỉ có Marx, Lenin, Stalin, Mao, Hồ mới suy nghĩ tai hại như thế! Cái mà họ xưng tụng " cách mạng" là sai lầm, là đặt đầu xuống đất, giơ chân lên trời. Nay mệt mỏi và suy tàn, họ phải trở lại cũ mà tự vỗ ngực là " đổi mới"!

Một ông cộng sản bự bị bệnh. Lẽ tất nhiên ông có tiêu chuẩn cao, có thầy thuốc Liên Xô, Trung Quốc tài giỏi phục vụ cho ông. Nhưng bệnh ông bất trị. Nghe lời bạn bè và thân nhân người Nam, ông tìm đến một bác sĩ "ngụy". Kết quả ông lành bệnh nhanh chóng.

Ông hỏi bác sĩ:
"Ông có thể đào tạo những bác sĩ giỏi như ông không?
Vị bác sĩ nói:
"Được. Nhưng với điều kiện ông phải để tôi chọn sinh viên"!
Ôi! Từng ấy lời và chữ nhưng đã diễn tả hết bao cay đắng và ngu dốt của XHCN. Chính cái chủ trương vô sản chuyên chính, hồng hơn chuyên, chính cái bệnh lý lịch và bệnh tham nhũng đã tàn hại giáo dục, y tế và xã hội này!
Người cộng sản ngu ngốc thì giáo điều. Người cộng sản có trí khôn cũng giả đò giáo điều để sống còn và hưởng quyền lơi.

Người cộng sản có chút trí khôn biết theo cộng sản là sai lầm, Họ biết chủ nghĩa cộng sản mà họ phục vụ trong bao nhiêu năm là một đại họa, nhưng biết làm sao? Nếu lên tiếng chống đối chủ nghĩa Marx và chính sách của đảng cộng sản thì họ sẽ bị chính các đồng chí ông bằm vằm họ ra trăm ngàn mảnh, hoặc tống ông vào ngục tối! Làm sao đuợc trước một cơ chế tàn bạo như thế đang đứng trên đầu, trên cổ nhân dân. Họ sợ cộng sản tàn bạo mặc dầu họ là đảng viên cao cấp. Trường Chinh, Chu Văn Tấn,Võ Nguyên Giáp, Đặng Kim Giang, Lê Liêm, Đỗ Đức Kiên, Lê Trọng Nghĩa, Lê Minh Nghĩa, Phạm Quế Dương, Hoàng Minh Chính . . .đã là nạn nhân của chế độ cộng sản mà họ tôn thờ ! Ông Giáp im lặng và cúi đầu nên mới thọ trăm tuổi dù phải sống 60 năm tủi nhục! Ai cũng thông minh nhưng không ai dám lên tiếng. Ai mà không biết HTX là đại họa?Ai mà không hiểu cộng sản là phản quốc hại dân? Ai mà không biết thờ Mao thì bị Mao nuốt sống!Ông Dương Danh Dy (trước đây), và lũ đại biểu quốc hội bù nhìn ( hiện nay) biết cộng sản bán nước và Trung Quốc xâm lược nước ta nhưng họ im lặng vì phải giữ cái đầu trên cổ và giữ nồi cơm!Tác giả bài khoán 100 và khoán 10 đã nói lên tâm lý sợ hãi của đảng viên hèn nhát và vô trách nhiệm:

Dẫu sao thì tôi cũng có cảm giác rằng, vấn đề thì ai cũng biết là phải, là đúng, là có lợi cho nền kinh tế trước hết là kinh tế nông thôn, nhưng nỗi ám ảnh sợ sai, sợ trách nhiệm khiến tất cả im lặng (2).
Chủ nghĩa cộng sản, đảng cộng sản trở thành thế lực cực kỳ phản động sát hại nhân dân, tàn phá quê hương, và đi ngược sự tiến hóa của nhân loại.

Hơn nữa, một số không muốn thay đổi vì thay đổi có thể làm cho bản thân họ mất quyền lợi. Không ai giàu hơn cộng sản vì họ nắm lợi tức toàn quốc. Không ai có uy quyền bằng cộng sản vì họ có tự do bán nước, phản dân, cướp bóc tài sản quốc gia và tài sản nhân dân. Họ dùng bàn tay sắt xiết họng nhân dân, không ai dám chống đối họ.


Còn lâu người cộng sản mới gột rửa hết nọc độc cộng sản để trở thành người quốc gia chân chính và tiến bộ thật sự! Ý thức hệ cộng sản, chủ trương tiêu diệt văn hóa cũ của cộng sản đã phát huy thú tính của con người trong tư tưởng và hành động. Rất it thanh thiếu niên Hà Nội còn mang it nhiều nét thanh lịch cuả Hà Nội ngày xưa! Con người Hà Nội 36 phố phường đã mất tich rồi. Họ đã chôn xác trên rừng sâu, họ đã bỏ vào Nam và sang Pháp, sang Mỹ. Một số it còn ở lại. Nhưng rất khổ đau và mang nhiều vết thương. Còn lâu lắm, giữa người quốc gia và cộng sản mới san bằng được hố sâu về tư tưởng. Cổ nhân nói đúng. Giáo dục sai lầm thì tai họa đến vài thế hệ. Sau khi cộng sản bị tiêu diệt, phải mấy thế hệ mới tuyệt chứng cộng sản trong tư tưởng và đời sống hàng ngày của nhân dân ta?

____

CHÚ THÍCH
(1)+Trần ĐứcThảo.Vấn Đề Con Người và Chủ Nghĩa Lý Luận Không Có Con Người (Le Problème de l'Homme et l'Antihumanisme Théorique] (1988). In lần thứ hai có viết thêm. Saigon: NXB Hồ Chí Minh, 1989.
+NGUYỄN THIÊN THỤ * TRẦN ĐỨC THẢO.
(2).Không rõ tên tác giả. Khoán 100 và khoán 10 trong nông nghiệp. Gửi ngày thứ Bảy 17/04/10 22:20. http://www.huaf.edu.vn/diendan/viewtopic.php?f=119&t=7194
(3). Kim Ngọc (1917-1979) là nguyên Bí thư Tỉnh uỷ tỉnh Vĩnh Phú, ông được mệnh danh là "cha đẻ của khoán hộ" mà người ta quen gọi là "khoán mười", "cha đẻ của đổi mới trong nông nghiệp" ở Việt Nam.
Ông tên thật là Kim Văn Nguộc, sinh ngày 10 tháng 10 năm 1917 tại thôn Đại Nội, xã Bình Định, huyện Yên Lạc, Vĩnh Phúc. Ông tham gia Đảng Cộng sản Việt Nam từ năm 1939. Năm 1954 ông là Phó Chính uỷ Quân khu Việt Bắc. Đến năm 1958 là Bí thư Tỉnh uỷ tỉnh Vĩnh Phúc. Năm 1968 hai tỉnh Vĩnh Phúc và Phú Thọ sát nhập thành tỉnh Vĩnh Phú, ông tiếp tục giữ chức vụ Bí thư tỉnh uỷ Vĩnh Phú cho đến năm 1978.
Ông là người khởi xướng việc khoán hộ trong nông nghiệp Việt Nam vào thập kỷ 60 của thế kỷ 20, và do không được người cùng thời đánh giá đúng về khoán hộ nên đã bị phê phán, phải làm kiểm điểm. Tuy nhiên, ông vẫn được tiếp tục bầu làm bí thư tỉnh uỷ và giữ chức này cho đến khi ông về hưu vào năm 1978.Ông mất ngày 26 tháng 5 năm 1979.
Năm 1995, ghi nhận những đóng góp công lao, trí tuệ của ông cho sự nghiệp đổi mới của cách mạng Việt Nam, Nhà nước Việt Nam đã tặng Huân chương Độc lập hạng nhất cho ông Kim Ngọc.
Năm 1996, hai ngôi trường nơi ông sinh ra ở xã Bình Định, huyện Yên Lạc được đặt tên ông. Năm 2005, một trong những con đường đẹp nhất của thành phố Vĩnh Yên cũng được mang tên ông.
Năm 2009, ông được chính phủ truy tặng Huân chương Hồ Chí Minh.
(4). Báo Nhân Dân, ngày 31-12-1961.

 

 







 






LIII.HIỆN TƯỢNG NGUYỄN VĂN AN


Ông Nguyễn Văn An sinh ngày 1 tháng 10 năm 1937, tại xã Mỹ Tân, ngoại thành Nam Định. Xuất thân công nhân điện Nhà máy điện Hà Nội, rồi học về điện tại Trường đại học Bách khoa Donesk (Liên Xô, nay thuộc Ukraina) 5 năm. Đường công danh của ông khá thuận lợi, từ Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch UBND tỉnh Hà Nam Ninh, rồi Đại biểu Quốc hội khoá VII, Uỷ viên Uỷ ban Kinh tế Kế hoạch và Ngân sách của Quốc hội. Ngày 27 tháng 6 năm 2001: tại kỳ họp thứ 9, Quốc hội khoá X, được Quốc hội bầu làm Chủ tịch Quốc hội nước CHXHCN Việt Nam. Ở địa vị này, ông có có thể trở thành Tổng Bí thư như Nông Đức Mạnh, không ngờ đường công danh ông chỉ có thế rồi bị về hưu!
Ông Nguyễn Văn An, năm nay 73 tuổi, là đã quá tuổi hưu, nay tuyên bố nhiều câu xanh rờn . Trước tiên, chúng tôi xin giới thiệu bài viết của ông đăng trên Tuần Việt Nam, nhan đề do Tuần Việt Nam đặt ra là Nguyên Chủ tịch Quốc hội bàn về phương thức cầm quyền của Đảng, đăng ngày 6-12-2010. (http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2010-12-05-nguyen-chu-tich-quoc-hoi-ban-ve-phuong-thuc-cam-quyen-cua-dang )
Bài của ông nhấn mạnh về dân chủ. Ông phê phán chủ nghĩa cộng sản phi dân chủ:
Dân chủ là mục tiêu nền tảng, là quốc hiệu của Việt Nam: "Việt Nam Dân chủ Cộng hòa", song tính dân chủ còn yếu hơn rất nhiều so với tính dân tộc...
Ông đề cao vai trò nhân dân, mặc dầu một đời ông đã theo Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng giết hại và bóp chẹt tự do và đời sống nhân dân:
Dân làm chủ thì dân phải quyết, quyết trực tiếp và quyết gián tiếp thông qua cơ quan đại diện. Song về bản chất là dân quyết chứ không phải vua quyết, cũng không phải đảng quyết.
Ông lên tiếng chỉ trích toàn bộ cơ chế cộng sản. Cộng sản xảo trá. Dân chủ của họ là dân chủ giả tạo. Các nước đặt ra tam quyền phân lập, cộng sản cũng phân biệt tam quyền: Dân làm chủ, đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý nhưng sự thực dân làm nô lệ, đảng nắm nhà nước và quốc hội cho nên đảng nắm trọn, không có đảng phái nào chen vô vì tất cả đã bị tiêu diệt. Dân thực tế không có quyền bầu cử và ứng cử. Không ai ngoài đảng được ứng cử, và dân chỉ được bầu một trong hai người đảng chọn! Quốc hội là bù nhìn đóng vai nghi gật trong màn trình diễn dân chủ giả tạo, mà thương ôi, chính ông Nguyễn Văn An là chủ gánh hát này với danh nghĩa chủ tịch Quốc hội trong bao nhiêu năm. Nay thì cóc mở miệng. Ông thú nhận tính phi dân chủ của cộng đảng vì mô hình Việt Nam là mô hình sao chép Liên Xô, tuy hiến pháp nói phân quyền, thực tế đảng cộng sản nắm hết:
Đây là mô hình của cộng hòa Xô Viết. Thông lệ quốc tế không có như vậy. Quốc hội là nhánh lập pháp có quyền lực cao nhất, song cũng còn nhiều hình thức, thực chất là Trung ương, Bộ Chính trị quyết. Chính phủ là nhánh hành pháp song cũng rất yếu, chủ yếu là chấp hành chỉ thị nghị quyết của Đảng.
Và ông đòi hỏi:
Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, dân làm chủ là cơ chế gồm ba chủ thể có chức năng, nhiệm vụ và quyền hạn riêng, không ai làm thay ai, không ai quyết thay ai. Nếu Đảng làm thay, quyết thay thì Nhà nước và dân sẽ trở thành hình thức, hữu danh vô thực, người ta sẽ có cảm giác Đảng là vua. Không phải là một ông vua như thời phong kiến mà là vua tập thể thời CH XHCN".

Ông cho rằng cộng đảng thiếu dân chủ vì không thực hiện Hiến Pháp 1946. Công sản đưa hiến Pháp 1946 để trang trí, còn thực chất là con số không vĩ đại. Lý thuyết cộng sản và Hiến Pháp thì tự do bầu cử và dân có quyền phủ quyết Hiến Pháp nhưng đó cũng là những lời giả dối của Hồ Chí Minh. Ông Nguyễn Văn An thú nhận:
Song đến nay dân ta mới được bầu và bãi miễn đại biểu Hội đồng nhân dân các cấp, bầu và bãi miễn Đại biểu Quốc hội, bầu và bãi miễn trưởng thôn. Chúng ta đều biết, chất lượng bầu cử còn thấp, còn việc bãi miễn thì hầu như chưa làm được bao nhiêu, nguyên nhân thì có nhiều.

Dân ta chưa được phúc quyết Hiến pháp và những việc quan hệ đến vận mệnh quốc gia thông qua trưng cầu dân ý. Tuy Hiến pháp 1946 đã ghi song chưa thực hiện được vì chiến tranh đã xảy ra ngay sau đó. Đến các Hiến pháp sửa đổi sau này lại bỏ quyền đó của dân mà Quốc hội tự giao cho Quốc hội có quyền lập hiến và lập pháp. . .Nghĩa là còn rất nhiều quyền dân chủ đương nhiên của một công dân của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà nay là nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, mà nhân dân ta đến nay vẫn chưa được hưởng một cách trọn vẹn.

Ngoài ra, ông còn trả lời các báo chí trong nuớc những câu rất oai hùng. Viêt Studies
(http://viet-studies.info/kinhte/NguyenVanAn_DoiMoiHeThong.htm) và Tuần Việt Nam đều đăng tải bài này vào ngày 7-12-2010 với nhan đề Nguyên chủ tịch quốc hội khuyến nghị đổi mới hệ thống chính trị do Thu Hà ghi nhận (http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2010-12-07-nguyen-chu-tich-quoc-hoi-khuyen-nghi-doi-moi-he-thong-chinh-tri )
Ông cho rằng toàn bộ hệ thống, cái hệ thống mà ông phục vụ và đã đưa ông lên đỉnh cao danh vọng là sai lầm, cần phá bỏ.
Về cương lĩnh đảng cộng sản cho đại hội XI, ông nói:
Cương lĩnh 2010 phải vượt qua cái khung cơ bản của Cương lĩnh 91 như dự thảo, để xây dựng một Cương lĩnh 2010 mới đáp ứng yêu cầu của Cách mạng Việt Nam trong giai đoạn mới, giai đoạn đổi mới toàn diện, triệt để, cả kinh tế và chính trị, tức là hoàn thiện ở mức độ cao hơn, mức độ SỬA LỖI HỆ THỐNG.. . khuynh hướng đổi mới tư duy toàn diện và triệt để, cả kinh tế và chính trị thì chúng ta mới khắc phục được lỗi hệ thống, vì chúng ta mắc lỗi hệ thống mà chúng ta chỉ chỉnh sửa theo khuynh hướng thứ nhất thì chúng ta không ra khỏi lỗi hệ thống được.

Ông nói đến lỗi hệ thống, và ông nói rõ đó là hệ thống độc tài, dân chủ giả mạo của Liên Xô mà Việt Nam cũng như Trung Quốc, Miên . . . là những đệ tử trung thành:
Quyền lực nhà nước được phân công ra làm ba nhánh song lại thống nhất ở nơi Đảng. Vậy, Đảng trở thành ông vua tập thể rồi. Không phải dân chủ nữa mà là đảng chủ rồi. Mô hình của cộng hòa Xô Viết là như vậy. Đây là cái sai từ gốc về hệ thống tổ chức quyền lực gây nên lỗi của hệ thống cần phải được khắc phục theo quy luật phổ quát là phân chia ba nhánh quyền lực nhà nước một cách rạch ròi, minh bạch, thống nhất theo Hiến pháp và Pháp luật, tức là thống nhất ở nơi dân, (tam quyền phân lập).

Nếu chúng ta hiểu ba nhánh quyền lực nhà nước đều đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng đã được thể chế hoá trong Hiến pháp và Pháp luật là đúng, còn nếu hiểu thống nhất trực tiếp ở ban lãnh đạo hoặc cá nhân lãnh đạo cụ thể nào đó thì lại là sai, lại là có vua cộng sản mất rồi, dân chỉ còn là người chủ hình thức, nhà nước trở thành công cụ của đảng chứ không phải công cụ của dân nữa rồi. Mọi chủ trương chính sách của đảng phải được cụ thể hoá bằng Hiếp pháp và Pháp luật.

Ông cho biết lỗi hệ thống chính là chủ nghĩa cộng sản diệt trừ tư hữu, tập trung kinh tế quốc dân vào tay cộng sản. Trong Tuyên Ngôn đảng Cộng sản. Marx đã tuyên bố bãi bỏ tư hữu, lập kinh tế quốc doanh, bắt nhân dân lao động cưỡng bách. Thêm vào chính sách hộ khẩu, đày nhân dân lên rừng thiêng nước độc, cộng sản đã bắt dân làm tù nhân , làm nô lệ.Danh nghĩa là tài sản nhà nước , tài sản công nhưng thực tế bọn cộng sản lãnh đạo đã cướp đoạt tài sản nhân dân mà bỏ túi. Giai cấp mới chính là bọn cộng sản nắm quyền, phổ biến từ Liên Xô, Hung, Ba Lan, Trung Quốc, Việt Nam.. . Vì tài sản nằm trong tay bọn gian tham và độc tài nên chúng tha hồ bán buôn, cướp đoạt như vụ Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Nông Đức Mạnh, Đỗ Mười bán nước, Nguyễn Tấn Dũng cướp đoạt tài sản quốc gia trong vụ Vinashin.. . bắt dân làm nô lệ và chịu bao nỗi thống khổ.

Ông Nguyễn Văn An nói:
Sở hữu tư nhân thực chất vẫn là vấn đề dân chủ tự do trên lĩnh vực kinh tế, trong mưu cầu hạnh phúc của mỗi người, nó là cội nguồn cảm hứng, là động lực to lớn cho sự phát triển. Kết quả của nó kỳ diệu như thế nào mọi người đã biết.
Vẫn biết rằng nó cũng đẻ ra những bất công mới, những mâu thuẫn mới đòi hỏi chúng ta phải nghiên cứu và điều chỉnh cho phù hợp với thực tiễn khách quan trong từng giai đoạn. Song đây là con đường dân chủ, con đường phát triển, con đường sống ngày càng hạnh phúc hơn.

Chúng ta cần sửa cái sai từ gốc này một cách toàn diện hơn, triệt để hơn như nhiều ý kiến đề xuất của quần chúng, của nhiều tổ chức và nhiều nhà khoa học, trí thức, nhân sĩ trong và ngoài nước.
Sở hữu tư nhân là động lực vô cùng to lớn, song không phải không cần đến sở hữu nhà nước. Nhưng sở hữu nhà nước không phải là mục đích, mà chỉ là phương tiện trong giai đoạn nào, thời điểm nào, trong lĩnh vực cụ thể nào, vì lợi ích đích thực của nhân dân và của nhà nước chứ không phải vì mục đích tự thân.

Được hỏi vì sao thành trì cộng sản Liên Xô sụp đổ, ông cho là do nguyên nhân nội tại, nghĩa là chính đảng cộng sản tàn bạo, thối nát đã tự diệt vong. Ông nhận thức rằng nguồn tội lỗi là đảng cộng sản. Đảng cộng sản phản dân hại nước, cản trở bước tiến của dân tộc:
Nhà nước và Xã hội do lỗi hệ thống gây ra. Đảng đã trở thành lực lượng cản trở sự phát triển của xã hội, đã trở thành lực cản của sự phát triển tự do dân chủ của xã hội. Nói theo tinh thần của Marx thì cái gì cản trở sự phát triển là thối nát, là phản động. Chính những người cộng sản chân chính, chính liên minh giai cấp công nhân với nông dân và nhân dân lao động, chính độ ngũ trí thức cũng không muốn bảo vệ một Đảng đã thoái hóa biến chất như vậy. Đó mới là nguyên nhân chính, chứ không phải do kẻ thù của chủ nghĩa xã hội phá hoại là chính. Chính những người cộng sản chân chính cũng muốn giải tán Đảng đã biến chất để xây dựng Đảng mới, để sửa lỗi hệ thống, để làm lại từ đầu.

Ở trên ông nói mọi sai lầm là do hệ thống Mác Lê và đảng cộng sản , chính cộng sản đã cản trở bước tiến của dân tộc, là thế lực phản động nhưng đoạn dưới ông lại muốn bảo vệ đảng, tuân theo chủ nghĩa Mác Lê :
Do đó, khi xây dựng Đảng, tôi đề nghị trở về với Lý luận - Hành động, với Tư tưởng - Minh triết Hồ Chí Minh làm nền tảng và kim chỉ nam cho hành động của chúng ta. Tôi đề nghị chúng ta vẫn giữ học thuyết Marx-Lenin .

Cộng sản chủ trương chuyên chế ( vô sản chuyên chính) thì sao có thể dân chủ. Ở trên ông đã nói đảng cộng sản thiếu dân chủ thế mà đoạn dưới cũng tờ báo trên ,ông hô hào dân chủ, quả là ông thích đùa!Và dân chủ sao được khi ông vẫn muốn độc đảng, chống đa đảng:
Nếu ta làm như các Đảng ở các nước có đa Đảng tham chính thì chẳng hóa ra Đảng ta tranh giành lá phiếu với dân à?

Ông nói đảng cộng sản sai lầm từ gốc nhưng ông vẫn muốn cái đảng thối nát đó tiếp tục cầm quyền , giữ vai trò " đảng lãnh đạo", " Đảng phải giành quyền lãnh đạo thông qua tranh cử trong Đảng và ngoài Xã hội" . Ông chủ trương độc đảng thì đảng độc quyền ứng cử , có ai trong xã hội nữa mà bảo là tranh cử ngoài xã hội?
Ông cho rằng Marx sai lầm, cả hệ thống sai lầm nghĩa là cả bè lũ cộng sản sai lầm tại sao ông vẫn ca tụng Marx và Hồ Chí Minh?

Một số báo đã khen ngợi . Một tờ báo nêu lên một hàng tít lớn Nguyễn Văn An , Người dám vượt lên chính mình . Cũng có tờ báo kẻ hàng chữ đặc biệt: Cựu CT Quốc hội Nguyễn Văn An nã đại pháo thẳng vào nhóm độc tài .
Trong thế giới cộng sản hiện nay có nhiều loại người. Một loại quyết tâm theo đảng để được quyền lợi . Hạng này thì nhiều lắm như Nông Đức Mạnh, Trương Tấn Sang, hai ông vẫn luôn miệng ca tụng Hồ Chí Minh, chống diễn biến hòa bình.
Một hạng giác ngộ, nói thẳng quan điểm minh dù có bị nguy hiểm đến bản thân. Hạng này có it như Trần Xuân Bách, Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang. . .
Hạng thứ ba rất khôn ngoan, nửa nạc nửa mỡ, trong đó có Nguyễn Văn An.
Trước tiên, ở vào hàng chủ tịch Quốc Hội, ông An không phải là kẻ ngu dại và yếu thế. Trong bài trên, ông đứng vào phe nã trọng vào Nguyễn Tấn Dũng và vụ Vinashin. Và quá khứ, ông cũng ghê gớm lắm mới được đưa vào làm chủ tịch Quốc Hội.

Không biết sự thực như thế nào mà tờ Tuổi Trẻ Lên Đường viết vào 6-8-2002 có đoạn tố cáo Nguyễn Văn An là thầy của Năm Cam, là tay đại Mafia trong hệ thống trung ương đảng:
Tại Hà Nội, dư luận cho rằng Năm Cam nằm trong hệ thống tổ chức mà NguyễnVăn An trước đây làm Trưởng ban tổ chức phụ trách. Khi Nguyễn Văn An không còn làm trưởng ban tổ chức và được đề bạt lên làm Chủ tịch quốc hội thay thế Nông Đức Mạnh từ tháng 5 năm 2001, thì những liên hệ trong đường dây kinh tài đen của đảng bị thay đổi. Người thay thế Nguyễn Văn An trong vai trò Trưởng ban tổ chức trung ương đảng hiện nay là Trần Đình Hoan, nguyên bộ trưởng lao động - thương binh - xã hội. . . Vì thế, khi Trần Đình Hoan nắm vai trò tổ chức đảng thì đương sự phải bố trí lại hệ thống quyền lực của mình với những nhân sự mới và vì vậy mà Năm Cam và những liên hệ với nó đã phải cáo chung bằng những đòn thù nội bộ. Trần Mai Hạnh đã khai rằng Nguyễn Văn An có yêu cầu Lê Đức Anh can thiệp nhưng bất thành, như vậy thế lực của Nguyễn Văn An đã không thể nào che chở cho Bùi Quốc Huy, Trần Mai Hạnh và cho Năm Cam. http://www.lenduong.net/spip.php?article672


Ngoài ra, Nguyễn Văn An đúng là một con người cộng sản, đã hành động và nói năng đúng theo phong cách và truyền thống cộng sản. Phong cách đó, truyền thống đó là gì?

1. Nói dối
Marx là tay tổ nói dóc. Ông bảo Tư bản đang hấp hối và giai cấp vô sản chôn sống giai cấp tư bản! Marx còn bảo sau khi giết tư bản và cướp tài sản của giai cấp bóc lột thì xã hội không còn người bóc lột người.

Những danh từ Marx đưa ra như chủ nghĩa Marx khoa học, chủ nghĩa Marx tất yếu là những danh từ dối trá. Khoa học thì phải có thí nghiệm, chứng minh nhưng chủ nghĩa Marx chưa thí nghiệm, chứng minh mà đã áp dụng và kết quả thất bại. Chủ Nghĩa Marx thực ra cũng duy tâm, chủ quan, không khoa học. Nước sôi 100 độ thì ở Nga, Mỹ nước cũng sôi ở 100 độ nhưng lý thuyết của Marx đã bị Lenin, Stalin và Mao thay đổi. Nay thì Đặng Tiểu Bình quăng vào sọt rác. Chủ nghĩa cộng sản là tất yếu thì khi có điều kiện cần và đủ, tư bản sẽ tự động quỳ xuống đầu hàng, dân chúng sẽ xếp hàng cả ngày lẫn đêm để vào đảng, đảng không cần phù phép, cần khẩn, tuyên truyền và khủng bố nhân dân, bắt nhân dân phải tuân theo lệnh mình.

Lenin, Hồ Chí Minh lúc chưa cầm quyền thì tranh đấu cho tự do báo chí nhưng khi nắm quyền thì hai ông liền giết chết báo chí và đàn áp nhà báo. Hai ông ban đầu tuyên bố đoàn kết dân tộc nhưng khi lên cầm quyền, hai ông thẳng tay tàn sát đối lập. Hồ Chí Minh bày ra Hiến pháp 1946, nhưng hiến pháp nay không bao giờ được thực hiện. Ông Hồ đưa ra khẩu hiệu Độc lập, Tự do Hạnh phúc nhưng ông bán Tổ quốc cho Nga Tàu, bắt toàn dân làm nô lệ cộng đảng. Đặng Tiểu Bình buôn bán với tư bản, phá bỏ Hợp Tác xã tức là trở lại con đường tư bản chủ nghĩa. Thế mà ông dùng danh từ "xã hội chủ nghĩa định hướng " là một thuật ngữ dối trá. Cộng sản Việt Nam và Trung Quốc trở lại kinh tế tư bản, nghĩa là bắt chước kinh tế xưa cũ , sao gọi là "đổi mới"?

2. Đầu đuôi mâu thuẫn, hoặc mập mờ lươn lẹo.
Mao Trạch Đông chủ trương " Bước đại nhảy vọt" , Lê Duẩn bắt chước Mao mà kêu gào" Tiến mạnh, tiến nhanh, tiến vững chắc" .Người Trung Hoa có câu" dục tốc bất đạt", và người Việt Nam có câu:
"Đi đâu mà vội, mà vàng,
Mà vấp phải đá, mà quàng phải giây.
Thủng thỉnh như chúng anh đây,
Chẳng đá nào vấp, chẳng giây nào quàng".

Tiến mạnh , tiến nhanh thì lao xuống hố như ông Mao chứ làm thế nào mà vững chắc? Cách nói này là phổ biến. Vũ Thư Hiên trong chương 15 Đêm Giữa Ban Ngày đã kể đến văn tài thượng thừa của Trường Chinh trong nghị quyết 9 . Ông viết
Thế là vào cuối năm 1963, xuất hiện Nghị quyết 9, một nghị quyết nửa dơi nửa chuột, không có lập trường rõ ràng đối với cuộc xung đột tư tưởng đang diễn ra gay gắt trong lòng phong trào cộng sản quốc tế. Trong nghị quyết này Ðảng Việt Nam vừa nói chống chủ nghĩa xét lại hiện đại vừa nói chống chủ nghĩa giáo điều, với câu chữ kín kẽ, rất kinh viện, trong một hệ khái niệm độc đáo, khó mà hiểu được người viết nghị quyết muốn gì. Liên Xô đọc cũng không thể bực mình, Trung Quốc đọc cũng không thể tức giận. Theo lời đồn thì tác giả của cái nghị quyết nước đôi này, hay nói cho đúng hơn, người chấp bút nó, là nhà kinh viện Trường Chinh, đã nhoài người ra giúp rập chủ soái Lê Duẩn đóng thật đạt màn kịch "em chã, em chã" với cả hai bên tranh chấp.

Ây thế mà cái Nghị quyết 9 lươn lẹo, được nhào nặn bởi chủ gánh xiếc ngôn ngữ Trường Chinh, lại ra đời không được thông đồng bén giọt như các nghị quyết khác, theo thông lệ bao giờ cũng được "nhất trí" thông qua bằng những cánh tay giơ cao. Khốn thay, trong giai đoạn này đã xuất hiện làn sóng ngầm của xu hướng dân chủ trong Ðảng, được cả một số ủy viên Trung ương tán thành. Nghị quyết 9 là cái Lê Ðức Thọ và đàn anh Lê Duẩn cần có để trấn áp trào lưu dân chủ nọ. Nó phải được ra đời, bằng bất cứ giá nào. Và, về đại thể, Duẩn-Thọ đã thành công.
Trong Nghị quyết này, mặc dầu lời lẽ mù mờ, lập trường mao-ít của liên minh Duẩn-Thọ, là rõ ràng đối với bất cứ ai không mù.

Văn phong của Trường Chinh thật ra là vừa nói nước đôi, vửa giả dối bởi vì nghị quyết chống cả hai phe giáo điều và xét lại nhưng thực tế là chỉ giết phe xét lại.

Trong bài " Thư ngỏ gửi bạn đọc và nhà báo Huy Đức" đề ngày 16-12-2010 ,đăng trên DCVonline, bà Dương Thu Hương viết:
Nếu độc giả lật lại mớ báo cũ từ những năm 80, sẽ gặp mục “Thư bạn đọc”. Thời ấy, dù không phải người đọc báo thường xuyên nhưng cũng đã hai lần tôi bắt gặp tại mục trên, thư của các đảng viên kì cựu. Họ than thở, họ phàn nàn về tình trạng tham nhũng, về sự hà hiếp dân chúng của đám cán bộ sở tại, họ tha thiết đề nghị đảng sửa đổi chính sách, chấn chỉnh nội bộ và sau khi cầu khẩn bề trên dòm ngó lại đạo đức, họ cam kết lòng trung thành của mình bằng câu “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”.
Khi đọc những dòng chữ này, tôi lặng đi vì kinh hoàng và mặt tôi nóng như hơ lửa vì nhục nhã. Dù đã biết từ lâu rằng dân ta bị ràng trói bởi các quan niệm phong kiến (điều này xảy ra trong chính gia đình tôi và tôi là nạn nhân đầu tiên), nhưng dẫu sao, tôi cũng không hình dung được cái di sản thối rữa kia còn khiến con người u mê đến thế.
Đấy, văn chương khuôn mẫu các đảng viên là thế đấy. Ngôn ngữ của Nguyễn Văn An cũng vậy. Vừa chửi, vừa lạy, là lối nói đầu đuôi mâu thuẫn và mập mờ đánh lận con đen. Dân chủ làm sao khi vẫn theo cộng sản độc tài? Hòa hợp tinh hoa Nho, Lão, Phật, Thiên Chúa giáo khi cộng sản vẫn tôn thờ Marx? Chỉ trích Marx sao lại muốn ôm xác chết của Mác Lê? Người cộng sản luôn nói "trí tuệ" và "logic", xem ra một số người trong bọn họ không có cả hai. Ôi, sao thơ văn Nhân Văn Giai Phẩm, và những bút ký của Trần Xuân Bách, Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang thuận lý và thuận lòng người đến thế, còn văn chương của Marx, Lenin, Stalin, Hồ chí Minh, Tố Hữu thì giả dối , lường gạt!

Cách nói của Nguyễn Văn An cũng là cách nói tân thời của cộng sản. Gần đây, từ các anh bé như Chế Lan Viên, Nguyễn Khải, Tô Hải cho đến ông đầu bự như Dương Danh Dy, Hoàng Tùng, Trần Quang Cơ, Nguyễn Văn An đều hành xử giống nhau, nghĩa là lúc đương nhiệm thì cúc cung tận tụy, đến lúc về hưu , gần trời xa đất mới lên tiếng chỉ trích Đảng. . .
Sao họ không lên tiếng sớm hơn? Xin đừng trách họ! Ngu sao mà lên tiếng chống đảng? Đây là lúc đang có quyền, có thế, đang lúc ăn, dại gì mà bỏ? Đi xe hơi, ở nhà lầu ,mâm cao cỗ đầy không sướng mà lại muốn ngồi tù ư?
Họ là những người khôn ngoan và rất khéo léo mới lên đến chức tỉnh ủy, trung ương đảng và bộ chính trị, hoặc làm đầy tớ điếu đóm cho chủ. Họ hiểu cộng sản là một đảng bất lực, gian tham, thối nát nhưng vì quyền lợi của họ, họ phải theo, phải bám, dù phải giết cha mẹ, anh em, đồng bào. Tại sao họ không im miệng , sống để dạ, chết mang đi?
Họ phải nói vì họ là người khôn ngoan. Họ biết trong đảng, trong bàn tiệc, trong rạp hát cùng ngồi với họ có những kẻ cũng như họ phải đóng vai đầy tớ trung thành, hoặc vai Thúy Kiều trong lầu xanh. Và họ cũng biết quần chúng nhân dân ngoài kia đang chửi rũa cộng sản và bọn tay sai mà họ nếu không là chính phạm thì cũng tòng phạm. Họ phải nói lên dù muộn màng để thanh minh với nhân dân rằng họ vô tội, rằng họ cũng là người hiểu biết, biết cái xấu xa, tàn ác của cộng sản nhưng vì bắt buộc mà phải theo.
Và cũng lý do tâm lý. Họ không thể giữ mãi bí mật ở trong lòng. Họ buộc phải nói ra sự thực. Đó là chuyện vua Hy Lạp Midrat tai lừa. Nhà vua vì muốn bảo toàn bí mật này cho nên sau mỗi lần hớt tóc đều ra lệnh giết chết người thợ cắt tóc. Thế rồi cả kinh thành chỉ còn sót lại một ông thợ duy nhất, nếu nhà vua giết luôn thì lấy ai hớt tóc cho mình, nên nhà vua buộc người thợ phải thề là không được tiết lộ ra ngoài đôi tai lừa của mình, nếu không sẽ tru di tam tộc. Ông thợ thề với vua sẽ giữ bí mật, nhưng điều bí mật này lớn thành khối nặng trong lòng ông thợ. Ông tìm cách thổ lộ tâm tình một cách bí mật. Ông ra bờ sông, moi một hốc đá thật sâu và trút vào đó điều bí mật mà ông biết được. Ông gào to: "Vua Midrat có đôi tai lừa"...Dù đã lấp đất chôn chặt bí mật chết người đó, tin tức vẫn truyền qua cây sậy rồi theo gió rì rào đưa đi, khiến cho gần xa, ai đi qua bờ sông đều nghe rõ và khắp kinh thành rồi lan ra toàn quốc, ai cũng biết vua Midrat có đôi tai lừa.
Nói tóm lại, cộng sản gian dối. Chúng ta không thể tin vào những gì cộng sản nói và viết, nhất là bọn cộng sản cầm quyền và có thế lực. Họ nói giả dối, nói mù mờ, nói đầu đuôi xuôi ngược lươn lẹo, và dù họ lý luận đúng nhưng thực tế thì họ hành động trái với những điều họ nói và viết. Họ lừa dối nhân dân, họ khinh nhân dân và họ khinh họ.
Sơn Trung
Cuối tháng 12-2010.

____

Tài liệu:
(1).http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2010-12-05-nguyen-chu-tich-quoc-hoi-ban-ve-phuong-thuc-cam-quyen-cua-dang
(2).http://viet-studies.info/kinhte/NguyenVanAn_DoiMoiHeThong.htm.
(3).http://baotoquoc.maxforum.org/2010/12/15/nguyen-chu-tich-quoc-hoi-nguyen-van-an-khuyen-nghi/
(4). Dương Thu Hương. Thư ngỏ gửi bạn đọc và nhà báo Huy Đức" đề ngày 16-12-2010 ,đăng trên DCVonline.
(5). Vũ Thư Hiên .Đêm Giữa Ban Ngày, chương 15








LIV. CUỘC CỜ TRUNG QUỐC VÀ BIỂN ĐÔNG

Xưa Trung Quốc đất rộng, người đông nhưng là một xứ nghèo nàn nhất thế giới. Tần Thủy Hoàng đã thành công trong việc xâm lấn các nước nhược tiểu láng giềng để thành lập Trung Quốc. Tần Thủy hoàng đã tự hào về Vạn Lý trường thành bảo vệ Trung Quốc ngăn quân thù di địch phương Bắc, nhưng tâm huyết ông và xương máu bao vạn nhân dân Trung quốc đã vô ích vì quân Mông ,Thanh đã xâm luợc trung nguyên. Hơn nữa mộng ước trường sinh bất tử và bách thế tử tôn lưu truyền cũng vỡ tan vì mới có nhất thế đã tiêu tan như khói.

Cuối triều Thanh, các nước Tây phương đã xâm chiếm Trung Quốc mà lập các tô giới Hương Cảng, Ma Cao. . ..Trung Hoa dân Quốc lên thì gặp nạn cộng sản và Nhật xâm lược. N hờ Mỹ thả hai quả bom nguyên tử mà Nhật đầu hàng, Mao Trạch Đông đương nhiên thành kẻ chiến thắng. Không rõ vì lý do nào, Mỹ rút lui và nhường Hoa lục cho Mao. Vì việc phân chia quyền lực thế giới, hay vì mưu định nào? Kế hoạch nào của Mỹ?

Dù dữ tợn, Mao cũng không vì tinh thần ái quốc cực đoan và tinh thần vô sản mà tiến đánh Hongkong , Thượng Hải, Macao và Đài Loan .Không chiếm các nơi này vì Mao khôn ngoan không muốn gây chiến với Tây phương trong khi chiến tranh Hoa Nhật đã làm Trung Cộng suy nhược. Hơn nữa, Hongkong, Thượng Hải là cái vú sữa của Trung Quốc nghèo đói, lạc hậu. Còn cộng sản Việt Nam thì hung hăng hơn. Dựa hơi Nga, Tàu, sau khi được nửa nước thì toan chiếm luôn phần còn lại.

Trung Quốc thời Mao thì nghèo đói. Những ai nói rằng Mỹ xui Nga Hoa đánh nhau để Mỹ thủ lợi là điều sai lầm. Chính người Trung Cộng đã cho biết Mỹ giương cánh tay bảo vệ Trung Quốc khỏi cuộc tấn công của Liên Xô trong khoảng 1969. (1). Sau khi Mao chết, Đặng Tiểu Bình đã thấy rõ sai lầm của Mao, của kinh tế XHCN nên đã cải cách, hay nói đúng hơn, phải quay lại tư bản chủ nghĩa. Nhờ đó mà Trung Quốc đứng dậy được, nhất là nhờ buôn bán với Mỹ.

Sau khi đưa Trung Quốc vào con đường kinh tế thị trường vào năm 1978, Đặng Tiểu Bình khuyên Trung Quốc nên cẩn thận trong vấn đề đối ngoại. Ông nói rằng Trung Quốc nên ẩn mình trong khi làm giàu và đừng đánh động những quốc gia mà thị trường của họ sẽ bị nền xuất khẩu của Trung Quốc thay thế cho nhu cầu sản xuất nội địa bị thiếu hụt.

Dù hống hách, muốn dạy cho Việt Nam một bài học, Đặng Tiểu Bình đã qua Mỹ thăm dò ý kiến Mỹ trước khi đánh Việt Nam. Cuối thế kỷ XX, Hồ Cẩm Đào nhận thấy họ đã mạnh hơn Mỹ nên đã giương nanh vuốt, không cần e lệ, lịch sự nữa. Cũng như các nước thực dân, đế quốc, kể cả cộng sản Nga đã dùng lý thuyết biện minh cho công cuộc xâm lược thế giới. Hồ Cẩm Đào đã chỉ đạo cho các "lý thuyết gia " Trung Cộng đưa ra lý thuyết mới.

Giáo sư Willy Wo-Lap Lam, chuyên viên nghiên cứu tại The Jamestown Foundation, và từng viết bình luận cho Asiaweek, South China Morning Post, đã viết bài “China unveils its new worldview” đăng trên Asia Times on line ngày 11 /12/2009 thuật bài báo “Quan điểm của Chủ Tịch nước Hồ Cẩm Đào trong thời đại mới” (Hu Jintao’s Viewpoints about the Times) đăng trên tuần báo Outlook Weekly (của đảng cộng sản Trung quốc) số cuối tháng 11 vừa qua. Quan điểm của Hồ Cẩm Đào gồm 5 điểm do Zhang Xiaotong, một lý thuyết gia của đảng viết :
( 1). Sự thay đổi sâu rộng của thế giới
(2). Xây dựng một thế giới hài hòa
(3). Cùng nhau phát triển
(4). Chia xẻ trách nhiệm
(5). Nhiệt tình hợp tác vào công việc thế giới.(2)

Chúng ta thử phân tích sơ lược năm điểm của thế giới quan Trung Quốc:

-Thế giới phải thay đổi, nghĩa là Mỹ, Anh, Pháp phải đầu hàng Trung Quốc, không còn làm cha thiên hạ như trước đây!
-Xây dựng một thế giới hòa hài dưới sự lãnh đạo của cộng sản Trung Quốc, nghĩa là tất cả các nước sẽ biến thành Tây Tạng, Tân Cương. Và các tôn giáo như Thiên chúa giáo, Tin Lành giáo, Do Thái giáo, Ấn Độ giáo sẽ bị giết, bị tù như Pháp luân công,và Phật giáo Tây Tạng.
-Cùng nhau phát triển như kiểu Việt Nam và Trung Quốc hợp tác đánh cá mà ngư dân Việt Nam bị cấm đánh cá trên hải phận của mình!
-Chia xẻ trách nhiệm nghĩa là từ nay Trung Quốc sẽ chia quyền lợi với Mỹ, Anh, Pháp!Hay nói rõ hơn, Trung Quốc cầm đầu thế giới, Anh, Pháp Mỹ chỉ là thứ thằn lằn, cắc ké. . .
-Nhiệt tình hợp tác vào công việc thế giới nghĩa là từ nay Trung Quốc sẽ là "sen đầm quốc tế," sẵn sàng đem quân can thiệp mọi nơi!Nước nào cứng đầu sẽ bị xóa sổ theo khẩu hiệu " Hàng thì sống, chống thì chết!"

Ngoài ra các tướng lãnh Trung Quốc cũng chứng tỏ họ là người văn võ toàn tài, đã ra những lý thuyết nhằm biện minh cho mưu tính bá quyền của họ, và cũng là những lời đốc thúc chính phủ, quân đội và nhân dân Trung Quốc tham gia cuộc xâm lăng thế giới. Đó là tướng Trương Triệu Ngân (Zhang Zhaoyin), phó tư lệnh khu quân sự Thành Ðô, tỉnh Tứ Xuyên , là Trung Tướng Kim Nhất Nam (Jin Yinan), phó giám đốc Nghiên Cứu Chiến Lược trong Ðại Học Quốc Phòng,Phó Ðề Ðốc Dương Nghị (Yang Yi)...

Tháng 11 năm 1909, bắt đầu nhiệm kỳ mới, tổng thống Obama đã sang thăm Trung Quốc với thái độ nhũn nhặn và lịch sự. Thấy thế, Trung Cộng cho là Mỹ đã suy yếu, suy yếu sau chiến tranh Việt Nam, Mỹ rút lui khỏi Đông Nam Á, nhất là trong cuộc thế giới khủng hoàng kinh tế này, Trung Cộng được đàng chân, lân đàng đầu vùng lên, coi khinh Mỹ như cỏ rác.

Trung Quốc không chỉ đã tự nhận một vị thế lớn hơn trên hoàn cầu mà ngày càng sẵn sàng hơn trong việc đạp đổ Mỹ như việc muốn thay đồng đô la Mỹ, muốn chiếm vai trò " sen đầm quốc tế " của Mỹ. Trung Cộng càng ngang nhiên ủng hộ những chính phủ Sudan, Iran và Miến Điện, uy hiếp Việt Nam và Đông Nam Á với bản đồ lưỡi bò cùng những cuộc biểu dương lực lượng hải quân trên biển đông.

Trung Quốc càng ngày càng lộng hành, nhất là trong hội nghị tháng 12-2009 về địa cầu tại Copenhagen, một số quốc gia nhất là mấy nước châu Phi tỏ ra nịnh bợ Trung Quốc, chỉ trích Mỹ (3). Nay thì Tổng thống Pháp sang triều kiến chúa tể Trung Hoa chứng tỏ ai cũng sợ kẻ mạnh, bất chấp đạo nghĩa!
Người ta phân vân suy nghĩ vì không biết thái độ của Mỹ như thế nào. Mỹ sẽ ngoan ngoản đầu hàng Trung Quốc hay Mỹ sẽ cương quyết chống cự?
Sau khi ở Trung Quốc về, tổng thống Obama đã có nhiều lời nói và việc làm cương quyết chẳng sợ Trung Cộng phật lòng như việc Mỹ tiếp đức Đạt Lai Lạt Ma, bán vũ khí cho Đài Loan và tuyên bố sẽ cương quyết về tiền tệ và mậu dịch với Trung Quốc.
Về phía Trung Quốc, từ đầu năm 2010 đã có những hành động rất khó hiểu, ban đầu thì cứng rắn, sau thì mềm mỏng hơn.

I. Quyết liệt
+ Trong tháng 5-2009, Trung Quốc có gửi cho LHQ một tấm bản đồ với đường chín hình chữ U đoạn bao trùm gần như toàn bộ Biển Đông để chứng thực cho chủ quyền của mình. Đây là lần đầu tiên Trung Quốc đưa ra bản đồ này, vì từ trước tới nay khi công bố các văn bản về chủ quyền của mình như Tuyên bố Chủ quyền Biển ( 1958), Tuyên bố về lãnh hải và Vùng phụ cận (1992), Tuyên bố về Đường cơ bản của lãnh hải (1996), và Luật nhà nước về Vùng Kinh tế đặc quyền và Thềm lục địa (1998), chưa ai thấy bản đồ này.

+Trung quốc hăm dọa những công ty bán vũ khí cho Đài Loan... (4)
+Trung Quốc chấm dứt hội nghị Mỹ Trung bàn về quân sự.

+Cuối năm 2009, tàu Trung Quốc ngăn chận tàu Mỹ tại Hải Nam.
+Trung Quốc bắn tiếng muốn chia Mỹ nửa Thái Bình Dương.

+Tháng 4 năm 2010 Trung Quốc diễu võ dương oai với Nhật Bản, tập trận gần Okinawa.
+Tháng 4 -2010. tàu Trung Quốc và tàu Malaysia đã nghênh nhau ở Biển Đông (5).
+Khoảng tháng 3, 4 năm 2010, tàu Trung Cộng đóng ở vùng Hoàng sa, chuyên tuần tra khu vực này. Ngư dân Việt Nam bị bắt, bị phạt, còn ngư dân Trung Quốc đánh cá sát tình Quảng Ngãi.Trong khi đó, Trung Quốc ngang nhiên ra lệnh cấm Việt Nam đánh cá từ tháng ba cho đến tháng 8-2010

+ Trong tháng 7, 8 năm 2010, Trung Quốc tuyên bố rằng họ coi Biển Đông là một trong những lợi ích cốt lõi của họ như Tây Tạng và Đài Loan. Để thể hiện sự kiên quyết của mình, Trung Quốc đang tăng cường các phương tiện giám sát bán quân sự của họ tại Biển Đông và đang thực hiện các cuộc tập trận hải quân lớn, không chỉ ở Biển Đông, mà cả ở các vùng biển khác.

+Ngày 5/6, tại Singapore, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ, Robert Gates, nói rằng Mỹ sẽ không chấp nhận việc các công ty của họ có thể bị Trung Quốc đe dọa khi các công ty đó ký hợp đồng với các công ty của các nước liền kề khác ở Biển Đông.
+Tháng 7-2010, hội nghị Asean tại Việt Nam, các quốc gia đồng thanh quốc tế hóa vấn đề Biển Đông.
+Ngày 23/7 năm nay, tại Hà Nội, nhân cuộc gặp về vấn đề an ninh khu vực, Mỹ, thông qua tiếng nói của Ngoại trưởng Mỹ, bà Hillary Clinton, đã bày tỏ mối quan ngại về tương lai tự do hàng hải ở Biển Đông. Bà Clinton nói: “Mỹ có lợi ích quốc gia trong vấn đề tự do hàng hải, tiếp cận tự do với các vùng biển chung của châu Á và tôn trọng luật pháp quốc tế ở Biển Đông”.


+Tháng 9-2010, tàu Nhật Bản bắt tàu đánh cá Trung Quốc. Trung Quốc phản đối và ngưng bán đất hiếm cho Nhật Bản. Trung Quốc rất giận dữ. Tình hình Hoa Nhật nóng ran lên:
-Trung Quốc năm lần triệu đại sứ Nhật để phản đối vụ đâm tàu.
-Quan chức Trung Quốc hủy chuyến thăm Nhật.
-Trung Quốc chấm dứt tiếp xúc cấp cao với Nhật.
-Thủ tướng Trung Quốc đòi Nhật trao trả công dân.
-Trung Quốc đòi Nhật xin lỗi và bồi thường.
-Nhật Bản từ chối xin lỗi Trung Quốc nhưng Nhật trả tự do cho viên thuyền trưởng Trung Hoa.
Một hậu quả khác là vì Trung Quốc ngưng bán một số nguyên liệu cho Nhật để làm áp lực trong vụ Ðiếu Ngư Ðài, các công ty Nhật Bản cũng các công ty Mỹ cảm thấy Trung Quốc khó chơi bèn tìm mua đất hiếm nơi khác, trong đó có Việt Nam. Và các nước Ðông Á bỗng nhiên cảm thấy mối đe dọa của Trung Quốc tăng cường độ, hậu quả là họ sẽ phải thân thiết với Mỹ hơn!

Người ta chờ đợi Trung Cộng điều quân đến đảo Điếu Ngư lấy cớ đời tàu đánh cá mà tiến chiếm Nhật! Nhưng bất ngờ, sau đó ít ngày, Bắc Kinh lại tỏ ra rất nhún nhường, hòa hoãn với Mỹ và trấn an các nước khác trong cuộc gặp gỡ tại Hà Nội vào ngày hôm qua; khi Tướng Lương Quang Liệt nói rõ chính sách quốc phòng của Trung Quốc chỉ có tính chất phòng thủ, họ không nhắm thách thức hoặc đe dọa ai, và muốn tăng cường niềm tin cẩn của các nước khác. Từ Ðiếu Ngư Ðài, tới hội nghị ASEAN, ta thấy chính sách ngoại giao của Trung Quốc có vẻ lúng túng, không nhất quán. Thực ra ở đời " mềm nắn, rắn buông", và trong canh xì phé, các tay chơi cũng đã thách đố, hù dọa nhau ầm ỉ dù con tẩy chẳng ra gì!

Thế giới tỏ ra có cảm tình với Mỹ vì Mỹ không hung hăng như Trung Cộng.
+Tháng 11-2010, tổng thống Obarack thăm Ấn Độ mà không thăm Trung Quốc. Thomas L. Friedman cho rằng chuyến đi đó minh họa cho điều có thể gọi là "chính sách kềm chế hay ngăn chặn đang nhẹ nhàng áp dụng với Bắc Kinh.(6)

II. Hòa dịu

Trong khoảng tháng 9-2010, không biết vì sao Trung Cộng đổi thái độ.
+Ngày 12 tháng 10-2010, hội nghị ADMM+ lần thứ nhất tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia Mỹ Đình. Quan điểm của Mỹ được ông Gates nhắc lại rất rõ ràng: “Hoa Kỳ luôn luôn sử dụng quyền (tự do lưu thông đường biển) của mình và bảo vệ quyền của các nước khác được thông thương và hoạt động trong hải phận quốc tế. Ðiều đó không thay đổi, cũng như sẽ không thay đổi các cam kết của chúng tôi về những hoạt động chung với các đồng minh và những nước cộng tác.” Những lời này, tuy không nói đến tên Trung Quốc, nhưng phản bác tất cả những điều mà Bắc Kinh đã nêu lên để chỉ trích bà Clinton, khi họ nói Mỹ là người ngoại cuộc muốn xen vào chuyện nội bộ của Á Châu. Robert Gates đã phát biểu trước mặt bộ trưởng quốc phòng các nước Ðông Nam Á và các quốc gia khác gồm Nga, Nhật Bản, Ấn Ðộ, Nam Hàn, và Lương Quang Liệt, bộ trưởng Quốc Phòng Trung Quốc. Nhưng lần này, Bộ trưởng Quốc Phòng Lương Quang Liệt của Trung Quốc phải đáp lễ một cách ôn hòa, và ngay sau đó, Lương Quang Liệt đã ngỏ lời mời Gates sang thăm Bắc Kinh vào năm tới. Ðầu năm 2010, Bắc Kinh đã bãi bỏ một cuộc thăm viếng của Gates và ngưng mọi liên lạc về quốc phòng với Mỹ, để phản đối việc Mỹ bán hơn 6 tỷ đô la vũ khí tối tân cho Ðài Loan.(7)
+Tháng 10, Trung Quốc mời bộ trưởng quốc phòng Mỹ thăm Trung Quốc, và Trung Quốc đồng ý họp với Mỹ tại Hawai để nối lại thương thuyết quân sự.
+Tháng 10-2010, Trung Quốc lại bán đất hiếm cho Nhật Bản.
+Ngày 8-tháng 11-2010, trên đài VOA, ông Dương Danh Dy cho rằng nay Trung Cộng không còn coi Biển Đông là quyền lợi cốt lõi nữa.(8)
+Ngày 6 tháng 12 năm 2010, Đới Bỉnh Quốc, Uỷ viên Quốc vụ Trung Quốc đã có bài viết dài: “Kiên trì đi con đường phát triển hoà bình”. (9)


Trên đây là những hành động của Trung Quốc và Mỹ.
+Ngày 18/12, tàu đánh cá nặng 63 tấn Trung Quốc đã va chạm với tàu tuần tra 3.000 tấn của Hàn Quốc.

Trung Cộng đã dùng thuật " lấy thịt đè người" của Trung Cộng , và thuật này đã làm bể mấy chiếc thuyền đánh cá của Việt Nam và làm cho bọn trung ương đảng và hải quân Việt Cộng teo. Nhưng khổ thay thuật này mà dùng với tàu Nhật, tàu Nam Hàn thì đúng là " châu chấu đá xe"! Tàu 63 tấn cự sao được với tàu 3.000 tấn? Chắc là hố to, phải hòa dịu đế chờ chế được tàu 5.000 tấn mà húc thử lần nữa xem sao!

Tại sao Trung Cộng thay đổi thái độ?
Tại sao Trung Cộng không đem quân đánh chìm tàu Nhật, tàu Nam Hàn như các tướng của họ đã hăm bắn chìm tàu Mỹ?
Tại sao không tuyên chiến với Nhật mà lại kêu Nhật trở lại mua đất hiếm? Đã nhổ lại liếm ư? Người Trung Quốc trọng thể diện, mặt mũi sao lại quỳ lạy năn nỉ, ỉ ôi như thế?
Tại sao vậy?

Phải chăng Trung Cộng thấy trong cuộc biểu diễn biển Đông vũ khí Mỹ quá tối tân?
Phải chăng qua vụ đụng tàu Nhật, Trung Cộng thấy họ còn dưới tay Nhật Bổn?
Phải chăng vì đòn hạ giá đồng đô la của Mỹ trong việc Mỹ in thêm 600 tỷ đô? Theo TS. Nguyễn Phúc Liên,
trong bài TĂNG TỐC QE$600 TỈ CỨU MỸ HẠ TẦU, tại hội nghị Seoul, tháng 11-2010, Hồ Cẩm Đào đã than thở với Obama:
Trong cuộc Họp riêng giữa TT.Obama và Chủ tịch Hồ Cẩm Đào, Trung quốc không còn giọng hống hách như Thủ tướng Ông Gia Bảo đã bất lịch sự đối với TT.Obama như trong cuộc Họp về Hâm Nóng Bầu khí tại Thụy Điển, bằng cách không thèm đến cuộc Họp riêng do TT.Obama mời.
Trong cuộc Họp riêng tại Seoul, Chủ tịch Hồ Cẩm Đào chỉ than thở cho hậu quả Độc chiêu của Mỹ lên Kinh tế Tầu. Theo tiết lộ của Đài CNBC đêm 12.11.2010, ngày kết thúc cuộc Họp thương đỉnh, ông than với TT.Obama rằng Trung quốc không thể tăng Tỷ giá đồng Yuan theo hướng thúc đẩy tăng lên hiện giờ bởi vì việc tăng Tỷ giá đồng Yuan sẽ làm hỗn loạn Kinh tế Trung quốc(10).

Trung Quốc thật sự lui binh vì thấy quân địch mạnh quá hay giả đò lui binh để bất thình lình đánh một cú kinh hoàng vào Mỹ và các đồng minh Mỹ?
Dẫu sao, thái độ hòa hoãn của Trung Quốc là tạm thời, họ chờ đợi họ ẩn mình chờ cơ hội thuận tiện sẽ ra tay.

TS. Nguyễn Phúc Liên lo ngại cho những chú chuột mủi lòng hoặc mất cảnh giác trước giọt nước mắt của con mèo già Trung Quốc.
Ông viết :
Thực tình, tôi lo lắng TT.Obama mang nhiều tình cảm, với nhãn hiệu Nobel Hòa bình, có thể trở thành mủi lòng trước những than thở đau lòng của Hồ Cẩm Đào. Tôi ngầm mong TT.Obama không vì xung động tình cảm trước những than vãn của Hồ Cẩm Đào mà nhượng bộ. Hãy để cho GsTs Ben BERNANKE, gốc Do Thái, lạnh lùng cho Độc chiêu QE bẻ gẫy tính kiêu ngạo của Trung quốc cho đến cùng.(10).

Theo Dương Danh Dy, bài của Đới Bỉnh Quốc và thái độ Trung Quốc là giả "nai".
Tôi được đọc bài báo này ở trên mạng khá sớm, thấy có nhiều luận điệu “khôn ngoan” của người chuyên làm đối ngoại lâu năm, nhưng do bản chất đã thấm vào máu nên mặc dù ông ta muốn “giấu đầu” nhưng vẫn cứ bị “hở đuôi”. .. cả bài viết của ông dù được che đậy, bằng những lời nói “đẹp như hoa”, nào là phát triển hoà bình, chung tay xây dựng thế giới hài hoà, cùng có lợi, không chạy đua vũ trang, không xưng bá… vẫn để lộ ra cái bản chất bất biến là Trung Quốc quyết trở thành bá quyền, nước lớn trong giai đoạn này bằng những thủ đoạn tinh vi, nham hiểm mang tính chất lừa gạt sâu nặng hơn. Xin loài người hãy luôn cảnh giác!(9)

Người Nhật thì không tin Trung Quốc. Họ tỏ ra quan ngại về hành động của Trung Quốc. Họ đã thay đổi chiến lược, chiến thuật chuẩn bị đối phó với Trung Quốc và Bắc Triều Tiên.Một cách cụ thể, theo kế hoạch mới, Tokyo sẽ tăng cường lực lượng tàu ngầm của mình, từ 16 chiếc hiện nay lên thành 22 chiếc, cũng như sẽ hiện đại hóa các phi đội chiến đấu cơ. Hệ thống tên lửa chống tên lửa cũng được củng cố thêm, với các dàn phóng hỏa tiễn Patriot PAC-3 đặt trên đất liền, được tăng từ 3 lên thành 6 dàn, trong lúc hệ thống tên lửa ngăn chặn SM-3 trên biển, cũng được nâng lên từ 4 lên thành 6 đơn vị bố trí trên các khu trục hạm loại Aegis.(11)

Dù TRung cộng dấu dịu, chúng vẫn hành động gian trá. Chúng đứng đàng sau Bắc Hàn từ trước đến nay ra sức khuấy phá.Ngoài ra, chúng ta cũng phải chú ý đến Bắc Triều Tiên, một con cờ của Trung Cộng.
+Đầu năm 2010, Bắc Triều Tiên thử hỏa tiển. Bắc Triều Tiên thực ra là tay sai của Trung Cộng. Vừa rồi Bắc Triều Tiên đã uy hiếp Nam Triều Tiên và tháng 4-2010 đánh đắm một tàu Nam Triều Tiên.

+Ngày 26 tháng Ba năm 2010, Bắc Hàn đã đánh đắm tàu chiến Nam Hàn , 46 thủy thủ Nam Hàn thiệt mạng.
+23 Tháng Mười Một 2010 , Bắc Hàn bắn vào đảo Yeonpyeong của Hàn Quốc, gần vùng biển tranh chấp giữa hai bên ở Hoàng Hải (phía tây bán đảo). ở vùng biên giới, làm bị thương bốn quân nhân miền Nam. Nam Hàn bắn trả.
Trong tháng 12, Nam Hàn và Mỹ lại tập trận, Bắc Hàn điên tiếp tuyên bố thánh chiến chống Nam Hàn. Bắc Hàn làm như vậy để thay mặt Trung Quốc đe dọÁ Châu, một mặt để tạo uy tín cho tân haòng để trẻ tuổi của chúng.
Mặt khác, Trung Cộng âm thầm tổ chức các cuộc họp song phương với Việt Cộng để ép Việt Cộng ký thêm các quyền lợi xâm lược Việt Nam. Dù Trung cỘng lùi bước dù là tạm thời nhưng với Việt Nam chúng dùng bàn tay bọc nhung bóp thật chặt, khiến bọn hèn nhát này lại vâng dạ, ngoan ngoản hơn.
Tóm lại, phải đề cao cảnh giác trước Trung Cộng, trước những kẻ khùng điên. Vụ Lưu Hiểu Ba và bao nhiêu vụ khác đã cho thấy bản chất man di và ấu trỉ của Trung Cộng. Thế giới nhất là nhân dân Việt Nam đừng tin vào thái độ hoà hoãn của Cộng sản, dù đó là Việt Cộng hay Trung Cộng!

























LV. BANG GIAO THỤY ĐIỂN- VIỆT NAM VÌ ĐÂU NÊN NỖI?

Theo đài BBC, trước Noel một ngày, Thụy Điển loan tin sẽ đóng cửa tòa đại sứ Thụy Điển ở năm quốc gia là Việt Nam, Malaysia, Bỉ, Argentina và Angola . Họ loan tin rằng họ sẽ đóng cửa tòa đại sứ tại Hà Nội trong năm 2011. Ông Đại sứ cho biết lý do là "Cắt giảm ngân sách do Quốc hội quyết định". Việc đóng cửa tòa đại sứ ở các nước khác thì chẳng có gì để nói. Riêng việc này đối với Việt Nam là một cú sốc vì Thụy Điển và Việt Nam đã có mối liên hệ ngoại giao lâu dài trên 40 năm. Việt Nam và Trung Quốc là thầy, là đồng chí , nhưng Thụy Điển còn hơn thế nữa, có thể nói là anh em ruột thịt!

Trung Quốc thì có mưu tính kia nọ, riêng Thụy Điển thì rất chân tình, không biết phải dùng từ gì để nói cho đúng tình cảm giữa hai bên. Trung Quốc ,Liên Xô, Việt Nam, Lào, Miên là đồng chí anh em là phải vì cùng treo cờ búa liềm, cùng thờ phụng Marx- Lenin nhưng Thụy Điển vửa là tư bản, vừa là phong kiến lại có tình nghĩa với Việt Nam!

Đại sứ Thụy Điển tại Việt Nam Staffan Herrström, ảnh từ blog của Đại sứ
Ông Staffan Herrström Đại sứ Thụy Điển tại Việt Nam

Trong khi các nước tư bản chống Việt Cộng thì Thụy Điển lập bang giao với Việt Cộng và giúp đỡ tận tình!
Các ông cộng sản gộc lúc đăng đàn huyênh hoang về thuyết Mác Lê hay lúc nhậu nhẹt, thường khoe khoang rằng bác sĩ Tôn Thất Tùng đã giải phẫu gan cho quốc vương Thụy Điển cho nên Thụy Điển cảm phục bác sĩ Tôn Thất Tùng và Hồ Chủ tịch, và họ hết lòng ủng hộ chính phủ Việt Cộng xuyên suốt hai cuộc chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ. (Việc này chỉ nghe chứ không tìm thấy trên báo chí Việt Nam cộng sản).

Sau khi Đông Âu và Liên Xô tan rã, dân lao đông XHCN Việt Nam và dân vượt biên gốc miền Bắc chạy qua Thụy Điển thì được chiếu cố tận tình! Tình càng đậm đà sau ngày Việt Nam mở cửa.


Trung Quốc viện trợ hàng tỷ Mỹ kim, còn Thuỵ Điển chỉ viện trợ mỗi năm vài chục triệu Mỹ kim nhưng Thụy Điển là nước nhỏ, số tiền đó cũng là quý lắm, cũng đủ cho các đồng chí ta chia nhau hồ hởi, phấn khởi đi " bia ôm" Trước 1975, Thụy Điển đã viện trợ nhà máy giấy Phú Thọ và huấn luyện kỹ sư, công nhân cộng sản.. .

Trong quá trình 40 năm hợp tác trong lĩnh vực y tế (từ năm 1968 đến nay), Thụy Điển đã hỗ trợ hơn 200 triệu USD cho ngành y tế Việt Nam. Năm 1981, Thụy Điển xây xong Bệnh viện Việt Nam-Thuỵ Điển, Uông Bí, Quảng Ninh.

Năm 2004, Thụy Điển hứa viện trợ cho Việt Nam mỗi năm 300 triệu cu-ron (tương đương khoảng 40 triệu USD/năm). Ngoài ra, Thụy Điển tài trợ 25 triệu cu-ron cho Chương trình phát triển bền vững về môi trường của Việt Nam (11/2004).
Năm 2009, Thuỵ Điển giúp Việt Nam 11 triêu Mỹ kim xóa đói giảm nghèo.
Năm 2010, Thụy Điển cam kết viện trợ không hoàn lại cho Việt Nam ít nhất 250 triệu Cuaron Thụy Điện (30 triệu USD).

Từ năm 1994, đi đôi với viện trợ không hoàn lại cho Việt Nam hàng năm, Thụy Điển bắt đầu cấp tín dụng ưu đãi cho Việt Nam để hỗ trợ cho các dự án hợp tác trong lĩnh vực năng lượng và viễn thông. Quan hệ hợp tác đầu tư, liên doanh và buôn bán giữa hai nước được đẩy mạnh hơn. Hiện nay, Thụy Điển đứng thứ 16 trong số các nước và lãnh thổ đầu tư vào Việt Nam với 9 dự án với tổng số vốn trên 454 triệu USD, chủ yếu trong lĩnh vực viễn thông và trang thiết bị điện. Kim ngạch buôn bán hai chiều có bước tiến triển đáng khích lệ, nhịp độ tăng trưởng trung bình từ 10 –15% (năm 1999 là 94 triệu USD, năm 2000 đạt 117 triệu USD, 2001 đạt 127,7 triệu USD, 2002 đạt 130 triệu, 2003 đạt 185 triệu USD). Các tập đoàn công nghiệp lớn của Thụy Điển đang hoạt động tại Việt Nam bao gồm: Ericsson, Comviq, Alfa-Laval, IKEA, Electrolux…
+ Các mặt hàng xuất khẩu chủ yếu của Việt Nam sang Thụy Điển: Dệt may, giày dép, thủ công mỹ nghệ, đồ gỗ, đồ gốm.
+ Các mặt hàng nhập khẩu chủ yếu của Việt Nam từ Thụy Điển: Nguyên liệu thô, hoá chất, bột giấy, vải sợi, chất dẻo nguyên liệu, máy móc, thiết bị phụ tùng.
Lượng khách du lịch từ Thụy Điển và Bắc Âu vào Việt Nam có xu hướng ngày càng tăng trong thời gian gần đây, tăng trung bình khoảng 15%/năm. Tuy nhiên, trong lĩnh vực hợp tác đầu tư, buôn bán giữa hai nước còn ở mức thấp, chưa tương xứng với mối quan hệ tốt đẹp và tiềm năng cũng như nguyện vọng giữa hai nước.

Ôi tình nghĩa Thụy Điển, Việt Nam thắm thiết là thế sao bây giờ Thụy Điển đành lòng đóng cửa Viêt Nam?
Trong nhân dân, nhiều câu hỏi đã được đặt ra và được trả lời. Xuyên qua một số báo chí tại Việt Nam, chúng ta cũng có thể tìm thấy vài đáp số:
1. CÁ TRA

Năm thành viên nước thành viên WWF đã thực hiện việc rút cá tra khỏi danh sách đỏ là: Đức, Áo, Na Uy, Bỉ, Đan Mạch. Riêng Thụy Điển vẫn chưa.Tại sao chưa? Anh em tình nghĩa mặn nồng sao chậm chạp thế? Người ta nghĩ rằng đằng sau có lý do gì bí ẩn hoặc chậm chạp là do lễ Giáng sinh, Tết dương lịch!

2. LAO ĐỘNG & NHẬP CƯ
Việt Nam đã xuất khẩu lao động sang Thụy Điển , nhưng không thể tưởng tượng nổi trong khi mùa đông lạnh cóng ở trời Âu, công nhân Việt Nam nhốt các ông chủ lại để đòi mức lương cao hơn và điều kiện sống tốt hơn! Nhiều sự việc tương tự đã xảy ra cho những công nhân châu Á đi hái quả berry trong rừng - ở miền trung và phía bắc Thuỵ Điển.

Nhân công nhập cư từ Thái Lan đi nhặt và phân loại quả dâu dại ở Phần Lan. Ảnh: Scandasia.com
Những năm gần đây, nhất là năm nay khí hậu Âu Mỹ lạnh buốt, công nhân phải chịu lạnh lẽo và sinh ra các cuộc đình công và hành hung. Việc kinh doanh về trái dâu cũng khó khăn trong khi dân nhập cư ngày càng đông theo ngả du lịch. Một mặt khác, các tổ chức buôn người ở Việt Nam đã lợi dụng sự dễ dãi của Thủy Điển để nhập cư lậu, gây khó khăn cho chính quyền Thụy Điển, mà có lẽ nguồn gốc là ở hai tòa đại sứ Việt Nam và Thụy Điển với giấy tờ du lịch hoặc nhập cư giả mạo.
3. TIỀN ĐÂU?

Theo nguồn tin riêng của Vietinfo, mối quan hệ giữa Thuỵ Điển và Việt Nam thời gian cuối có vẻ như lạnh nhạt dần. Trong ngân sách năm 2011 của mình, Thuỵ Điển sẽ cắt viện trợ cho Việt Nam. Ngược lại, phía Việt Nam quyết định đòi lại đất, nơi đại sứ quán Thuỵ Điển hiện nay.

Phải chăng Việt Nam đòi tiền Thụy Điển? Nếu không xùy tiền thì phải dọn nhà? Nếu quả như vậy sau Thái Hà, nhà thờ Tam Tòa là đến các tòa đại sứ sẽ bị chiếm cứ và dẹp đi?

4. THỤY ĐIỂN KHÔNG MẶN MÀ VỚI VIỆT NAM

Trong khi các nước khác đầu tư vào Việt Nam khá nhiều, báo chí trong nước nhận định Thụy Điển hờ hững trước những dụ dỗ này. Họ không tích cực xin xỏ, chạy chọt để có một cái "affair" nhỏ.. . Tại sao thế nhỉ?

5. TỰ DO NHÂN QUYỀN & THAM NHŨNG

Trong các cuộc phỏng vấn, Thụy Điển tỏ ra chống Việt Nam tham nhũng, mất tự do.
Năm 2008, Việt Nam bỏ tù nhà báo Nguyễn Việt Chiến về vụ phanh phui tham nhũng, Mặc Lâm đài RFA phỏng vấn đại sứ Thụy Điển là ông Rolf Bergman:
Thưa ông Đại sứ, trước bản án hai năm đối với ký giả Nguyễn Việt Chiến thì chính phủ nói chung, sứ quán Thụy Điển tại Hà Nội nói riêng có nhận định như thế nào, thưa ông?
Vâng, Thụy Điển là nước hiện đang hỗ trợ Việt Nam trong công cuộc phòng chống tham nhũng và hai phía trong những năm qua đã gặt hái khá nhiều kết quả. Chương trình phòng chống tham nhũng nếu thành công sẽ đẩy mạnh sự phát triển kinh tế xã hội của Việt Nam hơn nữa và đó là mục tiêu của chính phủ hai nước. Chúng tôi rất bất ngờ về bản án này mặc dù đã biết rằng sẽ có buổi xử hai nhà báo vào tuần qua nhưng kết quả cuối cùng khiến chúng tôi vô cùng thất vọng.(1)

Tại Hội nghị quốc tế năm 2009, các nước viện trợ hứa viện trợ 8 tỷ đô cho Việt Nam. Mặc Lâm của đài RFA đã phỏng vấn đại sứ Thụy Điển:
Mặc Lâm: Trong thời gian qua nhà nước đã thử nghiệm việc đóng cửa các trang mạng xã hội như facebook và kiểm soát việc truy cập internet của người dân một cách gắt gao hơn.
Ông đại sứ có phát biểu gì về vấn đề này?

Đại sứ Rolf Bergman: Chúng tôi đã đưa ra những quan tâm về vấn đề tự do truyền thông nơi công cộng cũng như nhận được thông tin của người dân là một yếu tố quan trọng cần phải hiện thực hoá để đẩy mạnh phát triển. Chúng tôi nhấn mạnh rằng báo chí cũng như các trang mạng xã hội giữ vai trò hết sức trọng yếu trong việc nối kết thông tin, để dẫn đến thành quả, chứ không tác hại gì đến các kế hoạch của chính phủ.

Chúng tôi thật sự quan ngại khi nhận được tin chính phủ kiểm soát trang xã hội Facebook vì làm như thế là cản trở sự phát triển chứ không thể gặt hái kết quả tốt được. Chúng tôi đề nghị chính phủ Việt nam tháo bỏ các tường lửa nhằm ngăn cản truy cập vào internet, kể cả minh bạch hoá các hồ sơ chống tham nhũng như lời yêu cầu của các đại biểu quốc hội đưa ra mới đây. Các nước cấp viện có mặt trong hội nghị như Hoa Kỳ, Canada, Na Uy, New Zealand cũng như các nước châu Âu khác đều có chung những quan ngại như của chúng tôi.(2)

Tháng 11-2010, trả lời phỏng vấn của đài VOA, đại sứ Staffan Herrström Thụy Điển nói:
Đây là yếu tố quan trọng với tất cả mọi quốc gia, không riêng gì nước nào. Đặc biệt là hiện giờ, Internet cùng với các mạng xã hội như Facebook hay blog đã thay đổi cách thức truyền đạt thông tin một cách năng động và tích cực hơn.

Với tư cách là một cựu ký giả và một chính trị gia cũng như một công chức, tôi hoàn toàn tin tưởng rằng quyền tự do thông tin cộng với một nền báo chí chuyên nghiệp, chất lượng cao là thành tố chính giúp phanh phui các vụ tham nhũng và quản lý yếu kém. Sự phối hợp này, theo tôi, là một công cụ hiệu quả nhất. (3)

6. CÁC VIỆC KHÁC
Trước 1975, Thụy Điển đã giúp Việt Nam nhà máy giấy Phú Thọ. Tin truyền tai cho biết nhân thủ tướng Phạn Văn Đồng vác bị sang Thụy Điển ăn xin, Thụy Điển bèn mời thủ tướng xem phim thời sự. Phim chiếu cho thấy từ thủ trưởng đến công nhân toàn ăn cắp tài vật nhà máy đem ra ngoài bán lấy tiền. Thủ tướng Phạm Văn Đồng xấu hổ lắm nhưng ông cũng năn nỉ ỉ ôi để Thụy Điển tiếp tục viện trợ cho đến nay. Nay thì thôi! Không biết việc gì xảy ra mà Thụy Điển quyết liệt thế? Chắc chắn cũng không ngoài chính sách gian manh của Việt Cộng!

KẾT LUẬN

Cổ nhân nói:
-Lừa người chỉ được một hai lần, không thể lừa mãi.
-Cây kim để trong túi lâu ngày sẽ lòi ra.
-Thức lâu mới biết đêm dài,
Ở lâu mới biết lòng người nông sâu.

Gian giảo quỷ quyệt lâu rồi thì người ta cũng biết. Trung cộng, Việt cộng và Bắc Hàn là chung một dòng máu vô sản lưu manh. Việt Nam tự hào là anh hùng, nhưng dưới mắt quốc tế, Việt Nam XHCN là gian ác! Sau 1975, dân Việt sang lao động XHCN ở Liên Xô thì làm rõ con người Việt Nam bỉ ổi , xảo quyệt. Việc này, Dương Thu Hương đã nói trong Những Thiên Đường Mù, cụ thể là cậu Chính và sự thù ghét của người Liên Xô đối với Việt Nam. Chúng tôi ở Canada, đã gặp các sinh viên và giáo sư Nga, khi biết chúng tôi là người Việt họ không những khinh bỉ mà còn nhìn chúng tôi bằng ánh mắt cực kỳ căm thù!
Ôi! Con sâu làm rầu nồi canh!
Riết rồi thế giới sẽ hãi kinh người Việt chúng ta đấy bởi vì giáo dục sai lầm, chính trị sai lầm thì làm hại ba bốn đời về sau! Thuốc nào trị dứt bệnh cộng sản đây?

____
(1).http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/Swede-Ambassador-to-raise-his-voice-about-the-journalists-verdict-10172008163629.html
(2).www.viet-studies.info/kinhte/DaiSuThuyDien.htm
(3). http://www.voanews.com/vietnamese/news/vietnam-media-sweden-108442709.html

PHỤ LỤC
LTS:
Sau khi đăng tải bài trên, chúng tôi nhận được thư của một bạn đọc người Hà Nội, đã đi qua các nước Đông Âu, nhất là đã sống ở Thụy Điển nên biết rõ người Việt Nam và đất nước Thụy Điển. Bài này ngắn nên đưa vào phụ lục để độc giả biết thêm vài tin tức.
Thân gởi các bạn Việt Nam trên diễn đàn này!
Đọc tin này tôi buồn ghê. Một nỗi buồn mang tên Thụy Điển ở VN
Nhưng phải nhìn rõ vấn đề tìm nguyên nhân của nó. Vì sao vậy?
Thứ nhất là tại người VN của chúng ta.


Những chương trình trợ giúp của SIDA, các học bổng về du học các chuyến huấn luyện về báo chí sẽ khó khăn.
Chương trình nhân đạo cao đẹp của Thụy Điển đã bị VN lợi dụng một cách tồi tệ.
Chỉ có con ông cháu cha mới được đến Thụy Điển và tòan là đem rắc rối cho họ.
Tôi không nói chuyện các khóa học của SIDA, nhưng nói chuyện các phóng viên Vn qua đây du học.

Tôi biết đa số các phóng viên của báo Đại Đòan kết qua đây tu nghiệp. Tôi biết từng người.
Nhưng sự kiện chấn động là năm 2001 bà Kiều Trinh, Biên tập viên của VTV qua Thụy Điển tu nghiệp 3 tuần. bà kiều Chinh hiện nay xuất hiện trên VTV rất nhiều, là con gái ông tổng Giám đốc VTV Vũ Văn Hiến. Năm 2001, bà Kiều Trinh, lợi dụng chuyến đi tu nghiệp này ăn cắp rất nhiều đồ trong siêu thị tại Kalmar centrum. Bị cảnh sát bắt giam hơn 1tuần lễ. Sau đó nhờ đường ngọai giao can thiệp bà Kiều Trinh và đòan nhà báo VN về nước nhưng hình ảnh các phóng viên Vn trong cái nhìn các phóng viên các nước khác là kẻ gian tham và trôm cắp. Năm 2006, được đi tu nghiệp tại Anh, bà Kiều Trinh cũng ăn cắp 1 lần nữa.

Hình ảnh những lao động VN tại Hải Phòng, Quảng Ninh, Nghệ An, Hải Dương…( các tỉnh miền bắc) qua Đông Âu trước sư kiện bức tường Berlin sụp đỗ. Họ chạy trốn qua Thụy Điển và hành nghề…trộm cướp. Phải nói là người miền Bắc trốn ở đây chỉ đi ăn cắp mà thôi.
Khi qua đây họ tìm cách giúp người thân qua bằng con đường hôn nhân giả dối. kéo cả dòng họ qua bên này đi…ăn cướp.

Từ lâu Thụy Điển hạn chế visa du lịch từ VN.
Ngày nay bận cầm hộ chiếu VN mà nhập cảnh vào 4 nước Bắc Âu bạn sẽ cảm nhận được vì sao người ta ” cảnh giác” với người Việt đến thế.
Vì những người này đây, những người VN qua đây sinh sống bằng nghề trộm cắp và trốn ở lại không về nước.

Con của Giám đốc VTV mà còn đi ăn cắp thì dân thường càng nhiều hơn.
Quốc thể đã bị người ta làm nhục cách trơ trẽn.
Cái hộ chiếu Việt Nam bị người ta khinh khi vì những tội phạm của người Việt nam trên xứ người. Đức Cha Kiệt nói câu nói đó rất chính xác.

Sẽ là rất nhục nhã khi thấy hình ảnh tội phạm VN trên xe bus, ngay cửa siêu thị, chỗ công cộng. Họ dán hình và không ghi tên là bà Kiều Trinh, hay Hiền mã lỵ ( dân hải phòng chuyên ăn cắp hàng siêu thị ở Getoborg) mà chỉ ghi là VIETNAMESE.

Tôi mang ơn những người Thụy Điển, nhưng tôi lấy visa không phải ở VN . Lẽ ra tôi nên tri ân những nhân viên ngọai giao của Thụy Điển ở một quốc gia khác chứ không phải ở VN.
Tôi đi nhiều nước, nhưng tôi thấy người Thụy Điển đẹp và rất tốt bụng. Quê hương của các giải Nobel thật tuyệt vời.
Đỗ Vũ



 


1 comment:

  1. Tôi không thể cảm ơn Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đủ để giúp tôi khôi phục lại cuộc hôn nhân của mình với niềm vui và sự an tâm của nhiều vấn đề gần như dẫn đến ly hôn. Cảm ơn Chúa, tôi đã tổ chức Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đúng giờ. Hôm nay tôi có thể nói với bạn rằng Tiến sĩ EKPEN TEMPLE là giải pháp cho vấn đề này trong hôn nhân và mối quan hệ của bạn. Liên lạc với anh ấy tại (ekpentemple@gmail.com)

    ReplyDelete